Tôi biết đã quá muộn màng khi nói ra những điều này nhưng từ trong thâm tâm tôi rất ân hận. Tôi đã hai lần cưới vợ nhưng vẫn không hạnh phúc. Hôn nhân thứ hai sai lầm hơn hôn nhân thứ nhất. Vết trượt này là do tôi mù quáng và nông cạn khi phụ bạc người vợ đầu chỉ bởi vì cô ấy sống quá an phận. Vợ đầu của tôi là người có suy nghĩ và tính cách giống mẹ tôi. Cô ấy chỉ thích ở nhà chăm lo nhà cửa, không thích son phấn và ra ngoài mở rộng các mối quan hệ giao tiếp xã hội. Lần nào tôi về nhà cũng có cơm canh sẵn sàng. Cô ấy còn giúp tôi thay áo quần, cất cặp hộ tôi, lo lắng cho tôi như khi tôi sống với mẹ.
Tính cô ấy cam chịu, cho dù bị tôi mắng oan hay vô cớ lớn tiếng cô ấy cũng không giận. Nhưng sự cam chịu và kiên nhẫn vô điều kiện của cô ấy lại khiến tôi mất kiên nhẫn. Cô ấy quá dễ dàng phục tùng chồng làm tôi không còn thấy sức hút phụ nữ ở cô ấy. Công việc đưa tôi đến các mối quan hệ với nhiều phụ nữ tự tin và thành đạt. Tôi nhanh chóng bị họ quyến rũ và từ lúc đó tôi bắt đầu chán vợ. Tôi ghét phải trở về nhà với một người vợ nhạt nhòa, mồ hôi nhễ nhại và đầu tóc thì ám mùi thức ăn.
Khi đó tôi tự hỏi, cô ấy mang lại cho tôi được gì? Những bữa cơm? Cảm giác yên tình? Hay sự phục tùng? Tôi nghĩ mình không cần những thứ đó. Tôi cần một người vợ có thể làm bộ mặt của chồng, tôi không cần thêm một người mẹ hay một người giúp việc.Tôi đã ước vợ mình lúc đó bằng được một nửa những người phụ nữ tôi quen biết. Tôi đã ước giá như cô ấy cũng mặc váy ngắn, cũng giày cao gót, cũng son phấn, cũng biết ra ngoài làm việc và tham gia vào các hoạt động xã hội thì tốt biết bao.
Tôi không dám đưa vợ đi các buổi họp mặt đồng nghiệp vì sợ cô ấy lạc lõng và sợ mình bị vợ làm cho mất mặt. Cô ấy không sắc sảo nhanh nhẹn như người khác. Cô ấy cũng không hiểu bất động sản hay thị trường chứng khoán là gì. Khi mọi người trò chuyện, cô ấy không có gì để góp vui. Khi được mọi người hỏi han, cô ấy cũng chỉ biết ấp úng trả lời. Tôi đã thấy rất xấu hổ. Tóm lại, cô ấy là một người vợ chỉ có giá trị sử dụng trong khuôn viên nhà riêng, ngoài ra không giúp ích được gì.
Ảnh minh họa (Nguồn Internet)
Sau 2 năm chung sống, tôi quyết định chia tay và sớm cưới một người phụ nữ khác là người vợ hiện tại. Và bây giờ chỉ mới tái hôn được nửa năm, tôi hiểu ra mình là một thằng đàn ông thiển cận, độc ác, sai lầm. Tôi đã không hiểu gì về giá trị phụ nữ và bản chất của hôn nhân.
Tôi muốn một tờ giấy phải có 2 mặt phải và muốn một người chỉ toàn những điểm tốt. Tôi đã đứng núi này trông núi nọ, làm dở dang cả cuộc đời người vợ đầu tiên để mong cưới được một người hoàn hảo tốt đẹp hơn nhưng hóa ra lại phạm một sai lầm khác.
Đúng là vợ sau khiến tôi rất tự hào mỗi khi ra ngoài cùng nhau. Cô ấy đẹp, năng động và có tài kinh doanh. Ai cũng khen tôi tốt số khi được tái hôn với cô ấy. Nhưng giá trị cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng chỉ chấm dứt ở đó. Khi về nhà, cô ấy không muốn làm vợ, cô ấy vẫn muốn mình là doanh nhân thành đạt không động đến việc gì ngoài chỉ tay 5 ngón sai bảo chồng. Thuê giúp việc trẻ thì cô ấy sợ tôi cặp kè, thuê giúp việc già thì cô ấy sợ người ta không nhanh nhẹn, không hiểu cách dùng thiết bị hiện đại. Vì thế mà tôi bắt đầu chuỗi ngày trở thành một người dọn dẹp.
Chúng tôi không có những bữa cơm nhà. Khi tôi về thì cô ấy chưa về, khi tôi đi thì cô ấy chưa ngủ dậy vì tối qua xã giao về muộn. Ban ngày cô ấy làm việc, nơi đó không có tôi. Ban đêm cô ấy đi cà phê, bar để hưởng thụ đời sống xa hoa, những nơi đó cũng không có tôi. Là vợ chồng ở chung nhà nhưng tôi chỉ có thể nói chuyện với cô ấy qua điện thoại nhưng cũng không nói được lâu vì cô ấy còn đang bận công việc. Cô ấy và tôi không khác gì đồng nghiệp ở chung nhà. Cô ấy giúp được tôi trong công việc, gặp nhau chỉ nói đến công việc. Đó là điểm chung duy nhất gắn kết chúng tôi. Cô ấy không biết và không muốn làm vợ. Với cô ấy, chuẩn bị cho chồng một bữa cơm tươm tất là việc nặng nhọc nhất trên đời. Bởi sẽ làm hỏng bộ móng tay cô ấy mới sửa, làm tóc cô ấy có mùi dầu mỡ.
Vợ tôi thích được ở ngoài hơn ở nhà. Không khí náo nhiệt, áo quần trang sức đắt tiền làm cô ấy vui vẻ. Điều khiến chúng tôi mâu thuẫn với nhau hơn cả là cô ấy chưa muốn sinh con. Tôi thì đã 34 tuổi, không biết phải đợi đến bao giờ mới được làm bố.
Bây giờ, tôi chỉ khao khát một ngôi nhà đúng nghĩa, nơi tôi trở về mỗi ngày với những bữa cơm bình dị và một người vợ đang chờ chồng. Có lẽ là tôi đang già đi vì tự thấy mình không còn phù hợp với những suy nghĩ phù phiếm. Hoặc cũng có thể là tôi đang bắt đầu nhận ra giá trị hôn nhân. Chỉ tiếc tôi đã trưởng thành quá muộn.
Tôi biết nói ra những điều này sẽ bị chê cười và bị cho là “đáng đời lắm”. Chính tôi cũng stress vì đời sống hôn nhân không được như ý. Ân hận thì đã muộn, nhưng chẳng lẽ lại một lần nữa đứt gánh giữa đường? Rất mong mọi người cho tôi một lời khuyên Hưu ích.Sưu tầm