thẩmthyphượng Quản Trị Viên Suất Sắc
Tổng số bài gửi : 4550 Xem : 76573 Ngày Tham Gia : 28/09/2015
| | YÊU ! | |
YÊU ! Trẻ thời phóng khoáng, lại năng yêu Nay tóc pha sương tuổi xế chiều Đôi mắt u sầu mơ dĩ vãng Hết rồi phong độ vẫn còn yêu Tôi yêu cuộc sống nắng ngã chiều Yêu người sương phụ sống cô liêu Ru con dưới ánh đèn đơn lẻ Một kiếp u buồn với quạnh hiu Tôi yêu những kẻ chiến binh xưa Tên bay đạn lạc biết đâu ngừa Một phút sa cơ thành tàn phế Ai người chiếu cố tuổi già nua? Tôi yêu chòm mã cảnh hoang sơ Vùi dập nơi đây tự bao giờ? Xương tàn cốt rụi ai thân thuộc? Giỗ quải kìa ai có đợi chờ? Tôi yêu sương lạnh buổi chiều thu Núi cao sông rộng ẩn trong mù Khe sâu, dốc thẳm đèo quạnh vắng Đêm về ai khóc kẻ chinh phu! Tôi yêu cỏ nội với mây ngàn Tre xanh, cúc tía nụ mai vàng Chim hót líu lo mưa đầu hạ Chiều về bảng lảng lúc sương tan! Tôi yêu người đó, chẳng yêu tôi Không duyên, không nợ chẳng ngỏ lời Không thờ ơ lắm, không vồn vả Như người mới gặp chỉ quen thôi Tôi yêu gió mát với trăng thanh Suối tuôn róc rách lượn vòng quanh Nắng chiều xuống thấp, rừng cao vút Tiếng cuốc thâu đêm mộng bất thành Tôi yêu người già yếu neo đơn Trẻ thơ vô tội đáng buồn hơn Ai gây thảm cảnh đau thương ấy Một kiếp mồ côi lắm tủi hờn! Tôi yêu lịch sử nước non nhà Công lao gầy dựng mấy đời qua Biết bao xương máu cho toàn vẹn Lảnh thổ muôn đời của ông cha Tôi yêu tất cả chẳng riêng ai Núi sông cây cỏ khắp muôn loài Mẹ cha rồi cũng về lòng đất Tình cảm anh em cũng nhạt phai! Tôi yêu bóng dáng bậc chân tu Đầu trần, chân đất bước viễn du Đem pháp Thế Tôn, truyền rao khắp Cứu độ người đời khỏi kiếp ngu. Tôi yêu nhiều lắm, mãi còn yêu Cho dẫu thời gian biến đổi nhiều Cháu con, thế hệ sau thừa kế Có được yên lành, sống để yêu!... Tôi yêu nhưng chẳng biết mình yêu Chỉ thấy vấn vương hoặc ít nhiều Cũng chẳng tương tư, hay nhung nhớ Chạnh lòng tự nhủ, chắc mình yêu… Tặng Thi đoàn THYPHUONG VÔ NGÃ |
|