Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (246)
Ngậm Ngùi…
Đừng nói em ơi! Chuyện có chồng
Khiến ngàn thương nhớ, thế mà không
Thể nào kéo được vầng trăng tỏ
Để rụng đầu non, tím cõi lòng!
Hãy cứ vô tình quên lãng đi
Tương lai vẫn đó, bận mà chi
Thời gian chầm chậm dần trôi đến
Tất cả rồi đây sẽ những gì…
Có làm da diết biết bao nhiêu
Hay nát con tim mỗi độ chiều…
Thì cũng duyên phần do mệnh số
Nào đâu cưỡng được hỡi người yêu?
Còn hơn canh cánh nỗi niềm đau
Nhìn ánh lung linh ửng dạ màu
Thấp thoáng vật vờ khi ẩn hiện
Chỉ là ảo ảnh dưới canh thâu
Một lát nữa thôi ánh sẽ tàn
Bởi bầu u ám phủ giăng ngang
Hoặc đêm lụn tắt, vầng dương lộ
Mặt nước giờ đây đã đổi màn…
Ai nỡ bày chi cảnh éo le
Bờ đê chẳng bước chọn cầu tre
Để rồi lắt lẻo cầu trơn trượt
Thêm gãy đầu kia, chẳng thể về
Ôi! tái tê lòng lắm mộng ơi
Đậm đà thắm thiết đượm đầy vơi
Mà không thể được và không thể…
Đành phải trọn ôm cả ngậm ngùi
Biết em rồi cũng sẽ theo chồng!...
20/7/2018
Nguyễn Thành Sáng
THƠI THẢNH THƠI
(Thơ Liên Vần-Tác Giả Tam Muội)
Ngẫm nghĩ chồng con thấy phát RẦU
Nhịp CẦU tưởng VỌNG MỘNG canh thâu
Bể dâu san sẻ duyên phần HẪM
Vơi ĐẪM lệ sầu lắng nỗi đau
Bóng ngã hoàng hôn tay siết TAY
Tương LAI xây ĐẮP NGẬP hồn say
Dệt ân luyến ái, nồng chăn GỐI
Sớm TỐI ươm tình nhạt đắng cay
Hồ hải tiêu dao buồm rộng CĂNG
Ngắm BĂNG tinh TÚ VŨ sương giăng
Tựa vai thưởng thức vầng trăng KHUYẾT
Thắm THIẾT chuỗi dài bớt trở trăn..
Tạo hoá bày chi sóng dập DỀNH
Thuyền LÊNH đênh ĐẢO BÃO chênh vênh
Dập vùi xơ xác tan từng MẢNH
Canh CÁNH cõi lòng mãi bấp bênh
Hạnh phúc người ta, se sắt MÌNH
Cũng XINH duyên DÁNG TRÁN thông minh
Cớ chi lận đận hoài oan TRÁI
Cửa ẢI trần gian vướng luỵ tình
Quạnh quẽ cung tơ lỗi phím ĐỜN
Gió MƠN mộng MỊ RỊ chăn đơn
Nốt trầm dằng dặc len trong DẠ
Vật VÃ cô đơn lệ tủi hờn
Lưu lạc phong sương một kiếp ĐỜI
Phó TRỜI định ĐOẠT THOÁT chơi vơi
Hữu duyên vô phận đành câm NÍN
Chôn KÍN mảnh buồn, thơi thảnh thơi.
July 20, 2018
Tam Muội