LỠ LÀNG DUYÊN NHAU
Xuân thì cay đắng bước qua
Phận người con gái như là bèo trôi
Lênh đênh khắp chốn đất trời
Mênh mông sóng nước biết nơi nào dừng?
Tại cơn mưa trút chẳng ngưng
Tại bao con sóng giữa trùng điệp khơi.
Vì ai lòng dạ dối bời
Hờn ghen một nỗi xa rồi còn đâu
Giữa đôi bờ - giữa vực sâu
Người phương ấy có muôn màu nhớ thương
Câu hò theo lệ vấn vương
Đơn côi một bóng làn sương phủ mờ
Em ơi nhớ mãi tình thơ
Một thời luyến ái mộng mơ hẹn hò
Cuộc đời sương gió dù cho
Tình xưa vẫn thắm như đò yêu sông ...
Áo tình ta dệt chưa xong
Em đem lúa lép trả công cho tình
Anh hờn đem chuyện chúng mình
Vãi lên tận chốn thiên đình kêu oan
Từ em níu chút hợp tan
Ngày đi trầu sớm ngả vàng theo em
Có chia năm bảy nẻo tìm
Tình anh vẫn đỏ trong tim một màu
Trăng buồn rơi rụng xuống cầu
Lòng ruồn rót tận ly sầu đê mê
Trầu cau chẳng thắm duyên quê
Đời anh lạc mất … bên lề đời em…!
27-10-2015 - Nguyễn Bá Truyền