Nguyễn Bá Truyền Thành Viên Kim Cương
Tổng số bài gửi : 151 Xem : 70169 Ngày Tham Gia : 11/05/2015 Đến từ : TP. Quy Nhơn Tuổi : 40
| | BÂNG KHUÂNG ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA | |
BÂNG KHUÂNG ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯAMột ngày cuối đông, tôi vòng quanh mấy vòng trung tâm Thị trấn quê tôi. Cái cảm giác se lạnh, nắng hanh hao làm tôi cảm thấy thích thú. Đạp xe lòng vòng qua từng ngõ ngách mà ngày xưa thời còn học phổ thông tôi hay cùng mấy đứa bạn thường hay đi tắt về cho nhanh. Lòng vòng một hồi không biết từ khi nào tôi lại đạp xe ngang qua ngôi trường phổ thông ấy, nơi giữ cho tôi bao kỷ niệm thời áo trắng vô tư.Tôi dừng xe dắt vào nhà xe của trường và để xe ở đó. Dạo một vòng ngôi trường thân yêu. Ngôi trường thay đổi nhiều quá, các dãy phòng được xây mới thêm, những hàng cây, khóm hoa ngày ấy giờ cũng đã thay đổi rồi. Chỉ mỗi hàng dương, phòng hiệu bộ và sân bóng đá còn nguyên như ngày nào. Thưở ấy, tôi là cậu bé vô tư lắm cơ, chỉ biết học và học, ngoài giờ học thì phụ giúp việc nhà cùng gia đình. Ở trường lúc nào có giờ ngoại khóa thì tham gia, ngoài ra chẳng biết chơi bời là gì. Bao ký ức ùa về, bước chân như vô định tôi bước đến lan can cuối cùng của tầng hai và đứng ở đó một hồi lâu. Nơi ấy, tôi và em chỉ một lần lưu lại kỷ niệm bằng tấm ảnh chụp chung năm cuối cấp. Nơi ấy đã lưu lại một chuyện tình chưa một lần ngỏ lời yêu. Mười lăm năm rồi, cái khoảng thời gian không ngắn nhưng đủ dài để gọi là ký ức và hoài niệm. Và cũng ngần ấy thời gian, tôi và em chưa gặp lại nhau. Em bây giờ đã tay bế tay bồng rồi, cuộc sống đầm ấm rồi. Chỉ riêng tôi, vẫn còn lẻ bóng trên những bước đường tôi đã và đang đi qua.
Ngày ấy, em là một hoa khôi của lớp biết bao chàng theo đuổi nhưng em vô tư lắm dù vẫn biết như vậy. Tôi lúc đó không giỏi nhất lớp nhưng trong đám con trai thì chưa có đứa con trai trong lớp nào học qua tôi cả. Và chẳng biết từ khi nào tôi và em mến nhau, thích nhau, thường trao đổi bài đến nỗi mà đám con trai trong lớp phải ghen tỵ. Rồi tôi và em yêu nhau từ lúc nào chẳng biết, dẫu rằng chưa một lần ngỏ lời yêu. Rời trường với bao cảm xúc dâng tràn, tôi đạp xe qua khỏi con dốc và ghé vào quán cafe Hà Nội mới mở nằm ngay trung tâm Thị trấn. Dừng xe và bất chợt tôi thấy một bóng dáng rất quen cũng đang dừng xe vào quán, nhưng lại che mặt nên tôi chưa kịp nhận ra. Tôi bước vào quán, chọn một bàn nằm ngay góc hồ cá và ngồi quay mặt ra đường lớn. Cô gái bước vào, tháo khăn che mặt và ngồi ở bàn phía bên kia. Là em – không nhầm lẫn vào đâu được.
Như vô định tôi bước lại bàn em. - Dung phải không? Em ngơ ngác nhìn tôi một hồi lâu. Đôi mắt long lanh ấy tôi chưa một lần quên trong tiềm thức của mình. Cái ánh mắt thân quen hiện lên sự vui mừng, nhưng có một chút hờn giận và trách móc. Em vén tóc che đi vẻ bối rối và nói: - Anh về lâu chưa, anh ngồi với ai vậy? - Anh về hai hôm rồi, đi lòng vòng rồi mới vào ngồi một mình thôi. Anh ngồi được không? - Dạ ... anh ngồi đi. - Em đi đâu mà vào quán có một mình? - Tôi hỏi. - Em ghé Bảo hiểm xã hội gửi mấy giờ, cũng rảnh giờ nên em ghé quán ngồi một tí. Tôi và em trò chuyện một hồi lâu, hỏi thăm nhau về cuộc sống về công việc mà quên luôn ly cafe còn chưa pha. - Anh pha cafe đi, nguội rồi - Em nhắc tôi rồi mỉm cười. - Ừ, nãy giờ anh quên. Em cũng uống nước đi.
Cuộc gặp gỡ vô tình tưởng chừng như có sự sắp đặt nào đó của định mệnh làm tôi và em quên đi thời gian. Xem đồng hồ đã 4h chiều, em vội vã chào rồi về vì còn phải đón con và không quên nói với tôi: “Khi nào cưới nhớ nói em biết với nhé!”. Em khuất tầm mắt thì tôi cũng tính tiền rồi ra về.
Đạp xe chầm chậm, trong tâm trí tôi vẫn mơ màng về đôi mắt ấy.
Chiều nghe hương phố đong đầy Gió xao xác thổi nắng gầy vườn đông.
Đã qua rồi một cuộc tình, đã lâu rồi em và tôi không gặp nhau. Tôi nhớ như in câu nói tưởng chừng như đơn giản nhưng chứa nhiều sự trách móc của em trong lần gặp hôm nay: “Ngày ấy, nếu chúng mình đừng quá bảo vệ cái tôi của tuổi trẻ thì giờ khác rồi anh nhỉ!”. Em nói rồi mỉm cười nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy chứa một nỗi buồn vô định. Dẫu biết rằng, sau một cuộc tình thật khó để ngồi lại, hay nói khác đi là chạm mặt người cũ chẳng dễ dàng. Nhưng cả tôi và em đều giấu những nỗi niềm, những giận hờn trách móc của một thưở đôi mươi để cùng trò chuyện như những người bạn lâu ngày gặp lại. Và lần gặp vô tình ấy đã khơi dậy bao dòng hồi ức về cái thưở mộng mơ.
NHẬT KÝ HỌC TRÒ
Ngày đó, mỗi khi đến giờ tan trường Em áo dài tóc thề bay trong gió Môi mỉm cười ngơ ngác chú ve non
Rồi anh đón em ta cùng đi về Em lắm điều véo von trong chiều tím Anh bảo rằng: thôi đi cô bé ơi
Rồi ngày ve râm ran Khi cánh phượng chưa tàn Ngày hè réo mùa thi Phút phân ly em thẹn thùng không nói Anh bất chợt phút bối rối con tim
Và mùa thi qua mau Hai chúng mình xa rời Dòng đời cuốn em đi Em thoáng buồn giấu dòng lệ chua xót Anh rã rời tim đã tim đã trót yêu em
Mười năm cách xa hôm nay gặp người Nét mặn mà vẫn nụ cười e ấp Ta bước về góc phố hẹn hò xưa
Cuộc tình ta thưở xua Đã thuộc về dĩ vãng Từng dòng lưu bút xưa Chẳng trôi vào quên lãng Ta mỉm cười trong đôi mắt người xưa 23/12/2017 Nguyễn Bá Truyền |
|
Wed Jan 31, 2018 9:34 am by Hồ Xuân Thu