Tình Thơ Ý Nhạc
Ta với Nàng bất chợt dưới trăng thanh
Duyên tao ngộ, khung tầng xuôi gặp gỡ
Cái gì như ngờ ngợ trỗi lên nhanh
Để sau đó trào dâng đầy nỗi nhớ…
Có phải chăng từ thuở xưa tiền kiếp
Nghĩa đá vàng thắm thiết, đã cùng nhau…
Vòng lận đận đành đau lòng ly biệt
Khép cung đàn, da diết đẫm hàng châu
Kẻ bước đi ửng trào lên khoé mắt
Người đợi chờ tan nát cả con tim
Nơi bến lạ cánh thuyền rơi trầm mặc
Chốn vườn tàn héo hắt rụng sương đêm
Âm gian chiều, mông mênh buồn ánh ngọc
Thắt tâm can, giọt khóc nhểu cô đơn
Nẻo dương thế lê chân bầu lông lốc
Đậm vết hằn, hốc hác thả hoàng hôn
Ai có hiểu? Linh hồn từ bóng tối
Nghẹn cầm canh khiến nhối nhức trào ra
Rồi bỗng chốc loang xa về diệu vợi
Hoá cung đàn vẫy gọi ánh trăng pha
Trong tiềm thức sông Ma gờn gợn sóng
Lượn ngoằn ngoèo dưới lồng lộng âm u
Kẻ cất gót lãng du hình dấy động
Người héo hon hướng vọng, xoá sầu ưu…
Đồng thanh điệu dịu ru dài điệp khúc
Ý tương đồng từng phút dậy men say
Niềm xúc cảm loang dầy bao cung bậc
Chuỗi thời gian chất ngất đỉnh tầng mây
Ngày sớm tối gió lay bầu lưu luyến
Mật ngọt ngào xao xuyến nỗi đìu hiu
Khuya buốt lạnh liêu xiêu lần cửa biển
Ngóng khung mờ ẩn hiện bóng tình yêu
Quỳnh Nương hỡi! Thật nhiều thương với nhớ
Se sắt hoài, trăn trở mãi không thôi
Thơ với nhạc em ơi! Giờ gửi gió
Trải phương ngàn đây đó nhẹ phai phôi…
1/3/2019
Nguyễn Thành Sáng