Ta xóa đau bằng đau khác sâu hơn
Nghe tim vỡ từ trong từng hơi thở
Ta không hiểu, sao tình hoài trắc trở?
Nốt muộn phiền...lời nhạc có cuồng si?
Đêm cô đơn, nào ta biết nói chi?
Rượu thì nóng, sao tâm tư buốt giá
Ta buông tay, vì biết mình mất cả
Trong cơn say, sao lại ngổn ngang sầu.
Thuốc trên tay, làn khói biết về đâu?
Đêm khuya lắm...và ta cô đơn lắm
Trong ký ức của muôn ngàn xa thẳm
Ta một mình, ngồi tẩy xóa nỗi đau.
(Thì thôi...chẳng còn chi để níu kéo. Tôi cám ơn em, tôi cám ơn đời...tất cả chỉ còn là kỷ niệm...xa xôi...xa xôi...)
GT Bợm.
Thu May 22, 2014 11:46 pm by Hồ Xuân Thu*