Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1534)
Thương Thương Nhớ Nhớ
Bỗng bất chợt sững sờ, bỡ ngỡ
Cầm cánh thư, nét chữ chẳng quen
Tận nơi chốn ấy xa xăm
Gửi người lạ lẫm, chưa lần gặp nhau!
Khiến trái đỏ lao xao nhịp đập
Nỗi hiếu kỳ, hồi hộp, lần tay...
Ô nầy! Lời lẽ của Ai
Ngọt ngào, êm ả khiến dài lâng lâng...
Kể từ đó vầng trăng thơ mộng
Cứ từng hồi ửng bóng tâm tư
Bâng khuâng, dào dạt, ngẩn ngơ
Chập chờn ảnh bóng giữa bờ, vấn vương!
Đêm sương lạnh, lạnh buồn nỗi nhớ
Giấc trở trăn, trăn trở lê thê
Nhìn kia hun hút nẻo về
Không gian mờ mịt, bốn bề chơi vơi
Để bãi trắng ngậm ngùi cỏ lá
Đỉnh lộng ngàn lã chã hạt rơi
Âm u phủ ngập bóng đời
Bài ca dang dở đành thôi… não nùng!
Em rồi cũng có chồng dạm hỏi
Bạc duyên phần đứt sợi, chừng xuân
Nhọc nhằn thui thủi sớm hôm
Thời gian năm tháng héo mòn, quạnh hiu
Tôi lặng lẽ dưới chiều, man mác
Ngẫm phù vân mất mất, còn còn
Thương thương nhớ nhớ mảnh hồn
Dịu dàng, thân ái kề bên...Anh nè...
6/10/2019
Nguyễn Thành Sáng
Trễ Tràng Vẫn Hơn
Hoàng hôn tím, tím che triền núi
Tháng mười về cát bụi vi vu
Tiết trời sa mạc vào thu
Phong xuy lành lạnh sương mù giăng giăng
Niềm xúc cảm thung thăng tâm trí
Ngắm ráng tà suy nghĩ miên man
Thiên cơ run rủi muôn vàn
Biết đâu dây nhợ bện đan kiếp trần
Dạ vương vấn sau lần gặp mặt
Hay hoá công dẫn dắt phỉ nguyền
Phút giây kỳ ngộ tơ duyên
Để hoa ngơ ngác, thảo nguyên thẹn thùa
Tim rộn rịp đuổi xua dĩ vãng
Vốn dặt dìu khiến trạng thái đau
Nhiêu khê ngang trái đượm màu
Oái oăm nguồn lệ nhăn nhàu suối mây
Anh trải phấn đong đầy vị ngọt
Mang hồn yêu thả gót đỉnh tầng
Dịu dàng êm ái lâng lâng
Ru câu tha thiết ngập dâng cõi lòng
Những năm tháng thầm mong nay đã
Nửa quãng đời băng giá dường như
Phôi phai nhợt nhạt giã từ
Chỉ còn say đắm ngất ngư điệu đà
Dẫu đến muộn Ngâu sa trì hoãn
Duyên vẫn nồng cuối đoạn đường đi
Dù qua cái thuở xuân thì
Nghĩa già nhân ngãi thiên di trọn tình.
October 7, 2019
Tam Muội