Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1751)
Trỗi Khúc Tiêu Sầu
Mình về cõi ấy mấy hôm nay
Nẻo vắng phương Nam cũng thế nầy
Chiều xuống, tà buông, u ám lại
Thâu canh ngọn gió cứ rung cây...
Vân Quỳnh em ạ! Vân Quỳnh ạ!
Hừng sớm rồi trưa, đến xế tà
Lặng lẽ nước nguồn ra biển cả
Em đi trong nắng vẫn la đà
Còn anh hốt giọt gom thành nhớ
Đuổi bóng xa xăm gửi tiếng chờ
Thao thức đêm dài bên cửa mở
Khoả khuây kéo ánh dệt vần thơ
Chất ngất tơ vương, thắm thiết nồng
Đàn cò réo rắt khảy từ trong
Âm vang cung bậc khi trầm bổng
Cảm cảm, say say, tím tím lòng
Anh hiểu chốn nào sương cũng giăng
Hồn em lững thững dưới khung tầng
Làm sao chẳng thấm, sao không lạnh
Sao chẳng bao lần buôn buốt thân...
Còn gì để nhạc, để cho nhau
Khi mảnh trăng thanh rụng mé cầu
Sóng sánh chập chờn đưa bạn bậu
Cánh thuyền rung lắc giữa xôn xao
Muốn thét, muốn kêu thấu đỉnh trời
Ai bày chi cuộc lá vàng rơi
Ai đem gối mộng dìm trôi nổi
Ai đẩy tình yêu vạn sóng nhồi...
22/12/2019
Nguyễn Thành Sáng
Vẳng Tiếng Lê Thê
Ngắm nhìn trơ trọi những hàng cây
Bảng lảng hanh hao đượm sắc gầy
Ngọn gió hững hờ vi vút đẩy
Khiến nhành răng rắc...xác xơ đây
Thành Sáng ơi hời! Thành Sáng ơi
Chiều nay sương trắng phủ lưng trời
Em đơn trải bước, lòng vời vợi
Da diết nỗi niềm...nhặt lá phơi
Anh giờ phương ấy đang làm chi
Có cảm tơ vương chút siết ghì
Khi nhấm men nồng cay đắng vị
Rít làn khói mỏng dệt vần thi?
Lững thững mình ên suốt dọc đường
Chạnh buồn lạc lõng chuỗi yêu đương
Nguồn vui khổ hận xen tâm tưởng
Bởi chẳng thể nao cạnh má hường?
Hay dành bận rộn với mưu sinh
Tạm gác nghĩ suy đến chữ tình
Đau xót cũng đành...treo chóp đỉnh
Miệng cười mà lệ thảm rung rinh?...
Ôi buốt con tim, lạnh giá lòng
Hai năm rong ruổi, ngỡ tròn mong
Du dương xướng hoạ, hồn đan bóng
Thuyền vẫn thung thăng dẫu ngược dòng
Nhưng sao thỉnh thoảng rớt cung xề
Lệch nốt dây chùng phím ủ ê
Cho mối lương duyên chìm kiệt quệ
Canh tàn văng vẳng tiếng lê thê.
January 13, 2020
Tam Muội