DUYÊN TRỜI
Cùng qua một chuyến đò ngang,
Bởi em líu ríu vội vàng nhỡ chân.
Chiếc xe ngập đến nửa phần,
Nhấc lên chẳng được, mấy lần định thôi.
Lúc đầu tôi cũng chỉ cười,
Nhưng rồi thấy mắt em tôi buồn buồn.
Xắn quần lội xuống bùn non,
Tôi đưa tay đỡ thấy còn hụt hơi.
Thương em, đã có đôi người,
Lội bùn-chắc họ nể tôi một phần.
Em cười, má ửng bồ quân,
Đôi môi mấp máy, mấy lần cảm ơn.
Tôi như kẻ bị mất hồn,
Ước gì sông cứ rộng hơn thế này.
Duyên trời giăng mắc ai hay,
Cho tôi gặp được cái ngày đò đông.
Cho tôi nên vợ nên chồng,
Muộn đò đôi chút, nhưng không nhỡ đò.
./.
Lê Hải Châu