Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1840)
Quê Hương Yêu Dấu
Hôm nay nhàn nhạt bầu hiu quạnh
Bỗng thấy nỗi niềm vọng nhớ xưa
Dấu ngựa in hằn lên sỏi đá
Bao ngày lặng lẽ vó câu đưa!
Thời gian chầm chậm cứ trôi đi
Mấy độ xuân trăng trải bóng thì
Rồi ánh khuya nầy dần hạ xuống
Hừng đông rạng tỏ chẳng còn chi
Còn gì cho nhớ với cho thương
Để luyến, để lưu, để đoạn trường
Rã cánh bay xa rồi lặng ngắm
Nghe lòng rười rượi vọng trăng sương
Thuở nào cánh khoẻ, dang đôi rộng
Vun vút trời mây, giỡn nắng hồng
Ngắm nghía không gian, hồn mộng thức
Khơi niềm sống động, lộng tầng không
Có lúc suy tư, chiều lạnh vắng
Gửi niềm thao thức đến xa xôi
Nhìn vầng mây xám trôi lờ lững
Dào dạt tâm tình, giọt thấm môi
Nhớ những trưa hè cơn lửa đỏ
Ngập tràn nhiệt huyết duỗi phơi gan
Đôi chân dẫm nát lên bi luỵ
Ngẩng cất cao đầu chẳng tiếng than…
Nhoà nhạt trời nay nhỏ ánh lòng
Chiều tàn đen phủ tận bờ sông
Thuyền xưa ngày cũ giờ neo bến
Mà bóng hồn như vẫn dưới dòng!
Nguyễn Thành Sáng
Ngoại Ơi
Cháu sẽ về thăm lại mảnh đất xưa
Có giếng nước, hàng dừa nghiêng rợp bóng
Tiếng kẽo kẹt kẽo kà đưa chiếc võng
Dáng ngoại hiền với giọng hát à ơi
Cháu sẽ về thăm lại rất nhiều nơi
Nhánh sông nhỏ dưới trời trưa nắng đổ
Lội bì bõm tập tành bơi nhấp nhố
Chúng bạn cười cánh vỗ tợ bồ câu
Cháu sẽ về thăm lại mấy đàn trâu
Con nghé ngọ chừng đâu hơn một tuổi
Nay chắc hẳn làm bao chàng đắm đuối
Muốn cùng nàng rượt đuổi khắp đồng xanh
Cháu sẽ về thăm lại mái lều tranh
Khi mưa gió lộng hành đêm gào thét
Vang ếch nhái ềnh oàng như bắt chẹt
Tia chớp loà sấm sét động tâm can
Cháu sẽ về thăm lại chuỗi gian nan
Lúc bố mẹ cơ hàn nên bươn chải
Đi cả tháng, trẻ thơ còn khờ dại
Gửi gắm bà trang trải mọi lo toan
Cháu sẽ về thăm lại mặt trái xoan
Nét rạng rỡ hân hoan ra thềm đón
Mới thuở nọ dùng dằng hay xí xọn
Mà bây chừ đã dọn ngưỡng trung niên
Nhất định rồi! Không để ngoại triền miên
Chẳng nhung nhớ, muộn phiền loang tấc dạ
Đợi cháu nhé? Hạ tàn thu vàng lá
Buổi tương phùng lã chã giọt mừng vui.
February 22, 2020
Tam Muội