TRỞ VỀ CHỐN XƯA
Tôi xa chốn cũ mười năm
Ngày đi trời cứ tầm tầm đổ mưa
Em ra đứng dưới gốc dừa
Lẫn vào nước mắt nước mưa nhạt nhòa
Con tàu tách bến dần xa
Ngó về chốn cũ mái nhà mờ sương
Bôn ba khắp mọi nẻo đường
Tấm thân dầu dãi tha phương tháng ngày
Việc đời lúc dở lúc hay
Mua may bán đắt lúc đầy lúc vơi
Với tôi có lẽ ơn trời
Đôi khi cũng thấy việc đời nhẹ tênh
Chỉ buồn dang dở chuyện tình
Ừ thôi thời thế, chấp kinh tòng quyền
Thế nhưng vẫn cứ hằng đêm
Người xưa bến cũ lại tìm trong mơ
Mười năm, người ấy vẫn chờ
Còn tôi như kẻ ngu ngơ giữa đời.
./.
Lê Hải Châu