MỘNG MỊ
Có phải vọng xưa nên mộng mị?
Kéo hồn nhung nhớ trải chân đi
Về nơi chốn cũ, ngày mơ chí
Xa cõi phương đây, bóng nghẹn thì
Gặp gỡ vấn vương, tình thắm thúy
Chia ly khắc khoải, dạ sầu bi...
Chợt đong ngọn gió, lay mành chỉ
Trở giấc canh khuya chẳng thấy gì!
NTS
TÌNH CHỜ
Lặng lẽ chờ ai lạnh bến sông
Thầm nghe sương khói tỏa hoang lòng
Mưa rơi giọt điểm sầu thương bóng
Gió thổi rung cành lạc nẻo không
Trăng đã lên rồi soi sáng mộng
Sao còn tắt mịt nẻo mênh mông
Người đi kẻ ở bao hoài vọng
Lệ đẩm tim hồng nghẹn nhớ mong !
TTP