(Giữ y từ cuối)
GIÓ VÀ ÁNH (2)
Ánh lữa ban chiều bếp mới nhen
Xua đi bóng tối của màu đen
Khói lam len phả lên mình vật
Vầng dương nghiêng xuống cũng pha đèn
Từng đụn mây xa bạc chiếu ngời
Trong ao cá giởn đuổi nhau bơi
Khẽ đớp cánh bèo lay động nhẹ
Thuyền lá trên cành lưng lững rơi
Lơ thơ cánh rụng hoa xem quẽ
Hoang chiều gió đuổi những cơn mê
Chạy theo con sóng chao mình nước
Mang những buồn xa chẳng thấy về
Chuồn đôi cánh mỏng luôn bay trở
Êm ái tung tăng cánh nhẹ dờ
Ghé nụ hoa chiều đang khép búp
Nghĩ gì đôi mắt đảo vu vơ
Lá rụng chiều sương ai quét thu
Gom vào góc tím thật âm u
Lòng ao hiu quạnh cơ hồ vắng
Áy náy mơ về bến viễn du
Thôi đừng để gió cõng mùa bay
Sợ sắc vàng kia bóng tối thay
Đàn quạ cầu ô làm bạn tốt
Đến dãy ngân hà nối, chẳng thay !
Nâng ly hồi mộng đã ngà say
Từ khuyết tuần trăng cho tới nay
Thu đêm gói đợi chờ mai thắm
Bên hiên trăng ánh đã chan đầy !
TTP
GIÓ VÀ ÁNH (2)
Nhà ai bếp lửa mới vừa nhen
Lấp lánh tia hồng đuổi bóng đen
Ấm áp chan hòa phôi cảnh vật
Nỗi niềm quay tụ dưới khung đèn!
Ngoài trời ảm đạm khuất sao ngời
Dưới suối bã buồn lượn sóng bơi
Từng chiếc lá đen lay động nhẹ
Đong đưa giọt tụ dạ pha rơi
Cảnh vật đắm chìm trong quạnh quẽ
Cung tàn, kéo lại chút trăng mê
Bỏ rơi vài ánh vào con nước
Theo sóng đưa xa mất nẻo về
Đêm rơi lấp loé không quay trở
Để vắng âm u nghẹn dật dờ
Bên phiến đá mờ hoa kín búp
Thả sầu lặng lẽ đứng chơ vơ!
Bốn phía như dìm trong tối thu
Trôi về thăm thẳm cõi âm u
Rồi tan biến khuất vào hoang vắng
Một kiếp lưu đày cuộc viễn du…
Chợt áng mây mờ lững thững bay
Bầu trời sống lại, bóng vàng thay
Trường giang, biển suối giờ khơi tốt
Vạn sắc u hoài đã đổi thay
Gió đã quay về, đẩy mộng say
Dịu dàng, êm ả mảnh tình nay
Dãy đen giờ biến thành muôn thắm
Gió, Ánh đưa trăng phủ bóng đầy!
NTS