
(Giữ y từ cuối)
HỒN MỘNG HỒI SINH
Gần ba mươi năm, một quãng đời dài
Sương tuyết trắng, hồn buồn chôn, gói lại
Vào tim sâu, pha phôi nơi mê mải
Nỗi gian lao, bỏng cháy nắng trưa hè!
Ngàn kỷ niệm liệm vào nơi quạnh quẽ
Thuở linh hồn mạnh mẽ uống trăng sao
Rồi lặng lẽ đưa về nơi hoang đảo
Dấu mảnh tàn, manh áo mặc ngày xưa
Chuỗi năm dài nấu nung tình muôn thuở
Thầm ươm trồng hoa thắm rạng ngày mai
Những lúc tơi tả bởi ánh mờ mây
Chụp sẩm tối, hồn đi trên sỏi đá!
Những chiều buồn, nhìn mưa rơi tầm tả
Nghe chạnh lòng, buồn bã vọng xa xôi
Thoáng nỗi niềm tê tái, giọt lòng rơi
Như thảm đạm, ve sầu nơi cõi giá
Nhìn cảnh vật bốn bề như xa lạ
Mảnh linh hồn tan tác lặn chìm sâu
Gửi sương, mây nỗi ái với niềm đau
Chân nặng bước, dạt dào bầu tâm sự
Ba mươi năm, một khoảng dài lữ thứ
Đến hôm nay hồn mộng đã quay về
Giữa đêm sâu trải bóng uống trăng thề
Ta thao thức, lê thê tình thi sĩ
Ngắm trăng tàn, sương pha sầu nhỏ lệ
Dẫu thời gian, bóng xế nghĩa gì đâu
Còn thổn thức, rung cảm dưới ngàn sao
Thì còn mãi hanh hao vờn mộng sống!
NTS
HỒI SINH
Khi mưa đêm không nén tiếng thở dài
Thì hồn gió cũng vừa đi trở lại
Những bóng mưa phập phồng tan vỡ mãi
Bước thời gian tê tái những thu hè
Nghe buồn hơn tiếng chim đêm quạnh quẽ
Lạnh tan dần bay vút vỡ vì sao
Hồn xa lạ như một vùng cô đảo
Đã bao giờ lâu lắm cõi xa xưa
Bay ngất ngưỡng tìm hương rơi của thuở
Nắng hồng đào dào dạt bước chân mai
Để vợi xa theo lối gió chân mây
Đếm bao lớp rêu xanh vùng tuổi đá
Mắt buồn thu lá buông cây tơi tả
Đem chôn dần mục rã mộng xa xôi
Đêm trầm ngâm hớp tợp ngậm sương rơi
Thì vạn vật cũng mang lời băng giá
Sợi mỏng mảnh giăng tơ thêm là lạ
Trong đắm chìm kéo lại chút hồn sâu
Cuộn thời gian có rời rã cơn đau
Trò mộng ảo dối lừa đêm thế sự
Ngày chao chát du lòng say lữ thứ
Biển trùng dương nghe gió hát vỗ về
Sóng lắc lư hồn cặp bến trăng thề
Con sóng tím ủi an hồn thi sĩ
Đêm sẽ tỏ trăng không còn dấu lệ
Cánh hải âu sẽ biết trở về đâu
Trôi mênh mông đêm đính rạng ngàn sao
Gom tinh tú dãy ngân hà thở sóng !
TTP