Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1953)
Còn Lại Dư Hương...
Ta quét lá sầu rải đó đây
Gom chung một đống buổi chiều nay
Rồi đưa bật lửa châm vào đốt
Lặng lẽ nhìn xem khói toả dài…
Ôi đời! Lủng lẳng ngắm khung xanh
Mưa nắng thời gian tựa nhánh cành
Giờ hoá thành lam rời khỏi đất
Từ từ tan biến giữa mông mênh
Còn đâu ngày tháng tắm mưa rơi
Hứng nắng vầng dương trải khắp trời
Phe phẩy, đong đưa đùa với gió
Nhẹ nhàng canh vắng lảy sương trôi
Còn đâu hút dẫn chất chìm sâu
Tô điểm cho thân đượm sắc màu
Óng ả, mượt mà, gieo ý nhạc
Theo từng ngọn thổi nhịp lao xao
Còn đâu thiu thỉu dưới trăng ngàn
Rũ khép, hồn mơ giấc mộng vàng
Ong bướm dập dìu, hoa nở rộ
Hương bay ngào ngạt, nỗi lâng lâng!…
Có phải đời ta giống lá không
Tạo hình từ lúc sáng hừng đông
Biết bao hấp thụ, truyền loang đến…
Và cũng mai đây rụng xuống dòng
Ta đốt các ngươi như đốt ta
Đốt từng quá khứ chuỗi dài qua
Bởi phù vân mãi, phù vân mãi
Chỉ chút dư hương để gọi là!...
31/10/2017
Nguyễn Thành Sáng
Suy Ngẫm Dòng Đời
Vụng tu, ngục giáng cửa trần gian
Phiêu bạt phong sương, cảnh khổ nàn
Cuộc sống, tình yêu, vòng luẩn quẩn
Đến sinh bệnh tử luống lầm than
Nhục vinh thế sự mãi đa đoan
Tâm trí đảo điên há vẹn toàn
Địa vị tiền tài đan trĩu nặng
Tìm đâu bình thản, phút hân hoan?
Lành lạnh chiều khơi ảm đạm buồn
Trái sầu kết tụ thập thò muôn
Lệch cung, nhão phím, niềm đau đáu
Chẳng biết chừ đây...cát bụi luồn?
Thân xác mục vùi quyện bốc bay
Bao nhiêu của cải chắt chiu này
Phải chăng trường cửu trong tồn tại
Vãn kiếp...tuyền đài...hay lá lay?
Tham chữ công thành danh toại mang
Nhọc suy, rối nghĩ, dẫu banh càng
Trắng đen lật lọng hề ray rứt
Miễn đậu đỉnh tầng được vẻ vang...
Ngấp nghé nửa đường chợt nhận ra
Chỉ làn mây mỏng, khói ngân nga
Mới đây lổm ngổm, chung ngàn cụm
Một thoảng gió qua...cũng gọi là
Phù dung lộng lẫy đó rồi rơi
Huyễn mộng duyên cơ định bởi trời
Vạn vật vô thường, trăng bóng nước
Thôi thì đủng đỉnh, ruổi rong chơi.
April 10, 2020
Tam Muội