
(Giữ y từ cuối)
MÂY SƯƠNG
Ngàn năm mây bay giữa không gian
Mơ màng nhẹ nhỉnh chẳng ai mang
Tha hương vô định du hành mãi
Sinh thái bắt cầu nối nấc thang
Mây nước sương hơi là có một
Vốn từ gốc cội ở chung nôi
Hình thức thinh thinh hay bé lớn
Vẫn trôi trong ráo hoảnh khung đời
Mây bay là lúc hồn đang sống
Khi cuộn đen ngòm lúc sục sôi
Ôm lòng trỉu nặng đầy nghi vấn
Hóa hạt mưa dầm tuôn tả tơi
Dẫu trong cõi mộng còn lưu lại
Cả một vùng sương lốp ngốp bay
Vật lý làm nên bao thế sự
Đọng giọt sương cành lá lắt lay
Cái động luân hồi trong nẻo vắng
Như cơn sấm chớp đuổi mưa sương
Như cung trầm bổng đàn muôn điệu
Như nỗi giận hờn với xót thương
Nhưng rồi tất cả cửa sầu mê
Kéo suốt đầu đuôi dài lê thê
Biết sao giữ lại hồn nhân ái
Của một trần ai lắm ủ ê
Vật chất còn đây núi lẫn đồi
Với những hào sâu của biển khơi
Từ thuở hồng hoang vừa thả xuống
Mơ hồ lãng đãng kiếp xa xôi !
TTP
THĂNG TRẦM NHỊP SỐNG
Mây giăng, gió lộng cõi không gian
Phủ khắp khung trời, bốn biển mang
Vạn đại xa xưa vần vũ mãi
Thời gian luân chuyển cứ thênh thang!
Lẽ sống con người duy nhất một
Từ thời tấm bé ở trong nôi
Trôi theo ngày tháng dần khôn lớn
Từng bước ê a trước cuộc đời
Thao thức nỗi niềm qua chuỗi sống
Khi cười rộn rã, lúc hờn sôi
Lúc mang thổn thức rồi vương vấn
Và lắm lần đau phải tả tơi
Cứ thế mà đi không trở lại
Cánh hồn của gió cứ say bay
Không gian kéo lại bầu tâm sự
Bao chuỗi nghẹn lòng, nỗi lắt lay!
Có lúc thu hình nơi chốn vắng
Đem buồn than thở với mây sương
Lảy vào không phận từng âm điệu
Ngân tiếng thu hồn, lệ nhỏ thương
Rồi cũng lắm khi thấy mỏi mê
Đường vào mộng sống trải lê thê
Những khi thao thức tình nhân ái
Rồi lúc chạnh lòng lắm ủ ê…
Mây ngàn phủ bóng khắp chân đồi
Gió giận đưa về tận biển khơi
Ý sống thăng lên rồi ghị xuống
Thuyền đời mãi sóng gợn xa xôi!
NTS