(Giữ y từ cuối)
HÈ THU
Qua một mùa hè cơn bỏng cháy
Những trưa ngồn ngột gió không bay
Hàng cây rũ bóng phơi sầu héo
Bao mắt tre buồn ngủ đó đây
Bây giờ thu đến vầng mây lạnh
Có những chiều sương như cảnh đông
Vi lau lặng lẽ từng thao tác
Thả hết bông chiều trắng lũ giông
Rồi mây khỏa nhẹ cánh tay sương
Xuống lúc hoàng hôn luyến vất vương
Tia nắng cuối cùng buồn khoắc khoải
Xa rời biền biệt cả khung thương
Thuyền xa nhẹ lướt trên con nước
Trở chuyến phiêu lưu của bạt ngàn
Sáo nỉ non hờn vi vút thổi
Đồng xa ếch nhái vọng lời than
Loang tím mờ thu đường mất dấu
Những hồn hoang lạnh rĩ rầu đau
Một chút mây sầu lành lạnh xuống
Lùa vào ngọn cỏ thở lao xao
Còn xác ve phơi chết buổi hè
Rã mòn lẳng lặng chút hơi bay
Khi mùa hè đã quay lưng phụ
Trơ những oi nồng khuất cõi say
Thu lại về, khơi những mảnh hồn
Xung quanh cảnh vật đậm đà hơn
Trăng thu trầm mặc qua bao thuở
Dìu dịu soi đêm ánh nước vờn !
TTP
THU VỚI HÈ
Thu lại về đây, ngừng nắng cháy
Cho cơn gió giận, lá rơi bay
Phủ lên cỏ úa ngàn khô héo
Một cảnh âu sầu buộc bóng đây!
Rồi chiều đổ xuống phơi bầu lạnh
Bốn phía im lìm cuộn giá đông
Tận cửa không tầng cơn lộng tác
Quay tròn, vần vũ, biến thành giông
Tốc tung lá chết rụng lên sương
Giọt nhỏ vo tròn lại nặng vương
Đã cuộn linh hồn thêm khắc khoải
Khiến dòng lệ ngọc rớt hồn thương!
Bên kia vạn sóng ghì con nước
Một tối mờ đen tủa bạt ngàn
Từng chập trên cao cuồng nộ thổi
Thuyền ai chao động cất lời than
Bạo phong xoáy mạnh mờ khung dấu
Thả ngập thu chiều vạn sắc đau
Xanh mát vườn xuân giờ lụn xuống
Biến thành hoang tạnh, nghẹn lao xao!
Chợt nhớ mùa qua, buổi nắng hè
Nhiều con cánh nhẹ kéo hơi bay
Trên cao vầng xám lang thang phụ
Nửa rạng, nửa mờ, một sắc say
Thu đến làm chi để xéo hồn
Đẩy cơn tàn tạ lại gần hơn
Cho chiều thảm đạm, sầu quay thuở
Để nhớ, để thương, để rống vờn!
NTS