(Họa ngược từ dưới lên)
TRỞ LẠI
Biển êm ả cũng nhịp nhàng gợn sóng
Trải mênh mông đối diện nước trăng sao
Ngàn trùng năm mây chẳng biết về đâu
Đợt sấm sét mưa tuôn ào ạt lệ
Nhưng giông tố sao giạt lòng kẽ sĩ
Đã tiền thân nung nấu dưới trăng thề
Cõi trần lao quán trọ buổi đi về
Cũng phơi giấy trải gan hồn lữ thứ
Vẫn biết trời luôn chọc trêu lắm sự
Môi hãy cười khi máu nhỏ lòng đau
Đem ủy mị chôn sâu vào chốn thẳm
Cho chân nhẹ đặt lên bờ bến lạ
Tay hốt lên từng vốc băng tuyết giá
Rồi nhẹ nhàng thả gió ánh bay rơi
Tuyết sẽ tan vào một cõi xa xôi
Như mưa vậy chìm đi cơn tầm tả
Tình sẽ nhẹ khi cất rời tảng đá
Nguyện bềnh bồng như hồn gió, hồn mây
Khẽ giao lưu nắng sớm buổi ban mai
Nuôi nấng giọt sương gầy từ vạn thuở
Người cứ về bầu rộng một vùng xưa
Rất ấm áp dù chỉ là hoang đảo
Trong bầu đêm vẫn đầy đủ trăng sao
Mới thấy rõ chỉ lòng ta quạnh quẻ
Tiếng chim ca không phân biệt mùa hè
Con suối chảy tự nguồn phân bố mãi
Để muôn thu cùng muôn sau nối lại
Vô hình chung thầm lặng sợi dây dài !
TTP
SỐNG LẠI
Đã lâu rồi, một giấc ngủ thật dài
Dòng sông cũ, hồn ai chưa tỉnh lại
Giọt sương khuya đọng buồn ôm kín mãi
Để nắng vàng hơi bốc giữa bao hè!
Uống trăng mờ, nhỏ giọt sầu quạnh quẽ
Nhuốm tái tê, bào xé, nghẹn vì sao?
Ngọn phũ phàng đẩy mơ về hoang đảo
Khiến lỡ làng cánh gió khóc trăng xưa
Nhớ hồn thiêng, nhớ ngàn yêu muôn thuở
Phải nghẹn ngào, trăn trở liệm ngày mai
Thét oán hờn, đồng vọng đến tầng mây
Rồi trôi giạt, rơi dài trên sỏi đá
Những chiều buồn, nhìn mưa rơi tầm tã
Vọng con đò, bến nước, mộng xa xôi
Cánh chim trời tơi tả mảnh tình rơi
Hai cực lạnh gom về hằng vạn giá!
Ôm bóng chết, biến mình thành kẻ lạ
Lặn chìm sâu, bơi ra nơi thăm thẳm
Để không còn nghe thấy tiếng rên đau
Với những nghẹn, lao đao dòng thế sự…
Nay trăng nhô, kéo theo hồn lữ thứ
Giữa đêm sương gió cũ lại quay về
Bởi luyến lưu, khắc nguyện dưới ánh thề
Hằng thao thức, ủ ê niềm mộng sĩ
Hốt sương khuya thoa lên lau tủi lệ
Bỏ lại đây mờ mịt chẳng về đâu
Gói hành trang ba chữ “biết làm sao”
Lên thuyền nhẹ đi vào con nước sóng!
NTS