THU MƠ
Thu đến tôi nào hay biết đâu
Một chiều hôm ấy bổng dưng sầu
Nhà ai cũng lá phơi đầy ngõ
Thoáng những hồn hoa rất ngọt ngào
Mỗi lần lá úa gió đem phơi
Đến tận hiên ngoài trải lá rơi
Vô tình bướm cũng bay như lá
Bướm tưởng ngày vui hội nhởn chơi
Có con chim nhỏ ngẩn ngơ chào
Lữ khách qua đường cứ bước mau
Líu ríu chim thương lùm trúc đỏ
Trận gió thu về đã xác xao
Ven đường hoa nhỏ sắc hung hung
Môi mím chừng như mãi thẹn thùng
Đầy ứ hơi thu căng mạch máu
Mới biết thu về đã nấu nung
Cho hoa lưu luyến nắng vàng tơ
Khi bướm từng đôi kết ý thơ
Và lá theo nhau vàng cánh lượn
Du người say đắm với thu mơ !
Cứ bảo rằng thu... sắc đã thu
Ai dìu hồn mộng để nghe ru
Những cánh hoa vèo bay trước gió
Đủ cho thổn thức trái tim thu !
TTP
THU NHỚ
Thu đã qua rồi sao vẫn thu!
Những chiều vắng lặng nỗi âm u
Nhìn từng chiếc lá rơi khung cửa
Một bóng thuyền xa tít mịt mù!
Chợt nhớ ra thì đã quá trưa
Chiều rồi ánh nhạt, gió đong đưa
Thời gian chầm chậm theo năm tháng
Thoáng chốc mây trời phủ lối xưa!
Năm nào phơi phới hồn xuân lữ
Đây đó ngàn vui chẳng hẹn chờ
Dòng nước, con thuyền theo sóng lững
Bao niềm tâm sự kết trăng thơ!
Hoa, lá, cây, cành ôi! nở thắm
Con đường trải lối bước chân đi
Bên lề tiếng khóc như nào thấy
Đường rộng thênh thang chẳng níu ghì!
Thế mà thoáng chốc chiều thu tới
Chợt thấy hoàng hôn ánh nhạt thôi
Thu mát năm nào, nay ảm đạm
Chim ca ríu rít biến sầu tơi!
Ai bảo rằng thu chẳng phải thu
Khi lòng trống vắng kéo hồn thu!
Để cho hoang tạnh, chiều thêm nhớ
Lối cũ, đường xưa đã mịt mù
Chỉ còn gió nhẹ thổi lời ru!
NTS