TÌNH MÃI
Một thuở gửi lòng qua bến sông
Chiều tàn vắng lặng thấy hồn đông
Vọng về chốn ấy nghe rười rượi
Ánh nhạt, mây đưa, thắt thẻo lòng
Cứ thế thời gian mang nỗi nhớ
Những ngày mưa đổ thấy bâng khuâng
Con thuyền cuộc sống lênh đênh quá
Một khoảng xa vời để vói trăng!
Nếu biết rằng yêu chẳng được lâu
Cát vàng sa mạc dấu chân sâu
Chỉ cơn gió lốc tràn qua vội
Tất cả phủ bằng một thoáng sau
Thì ngày xưa đó ở lòng tôi
Chẳng thể vấn vương, chẳng thể lời
Anh nhớ, anh yêu em nhiều lắm!...
Để nay phải ảm với sầu tơi!
Và những năm dài mãi trở trăn
Nghe buồn bã quá dưới thâu canh
Nhìn đâu cũng thấy như mờ nhạt
Cả một khung đời mất chữ xanh
Tình đau có phải “tình muôn thuở”
Sao cứ sống hoài ở trái tim
Dần nát linh hồn trong khoảng lặng
Dật dờ, đau đáu, nhỏ đêm đen
Đã biết bao lần tôi cố quên
Từ trong tiềm thức kéo hồn lên
Khỏi nơi cái giếng ngày xưa lọt
Nhưng nó cứ chằng với rị rên!
NTS
TÌNH HOÀI
Một thuở dặn lòng thôi nhớ mong
Kẻo tim băng giá tợ mùa đông
Trên sông băng lạnh sao còn sóng
Để nước bay lên thấm ướt lòng
Lặng lẽ chim chiều mang cánh nhớ
Bay hoài qua mấy cõi bâng khuâng
Thuyền mây lướt gió neo dòng lạ
Đợi đến đêm về hứng ánh trăng
Cắm sào bến lặng đã bao lâu
Lấp lánh giang hà nước thẳm sâu
Hoàng hôn lững thững không hề vội
Như hẹn đò chiều tới bến sau
Gió muốn nói gì hãy ghé tôi
Lá cành chưa ngủ cũng im lời
Chiều mênh mang chắc buồn sâu lắm
Nên thả tơ lòng bay tả tơi
Chiếc lá thầm thì rơi trối trăn
Phong linh đưa tiển gõ lanh canh
Buổi chiều than thở mùi hương nhạt
Chỉ lá trên cành liếc mắt xanh
Trăng đã theo nhau về mấy thuở
Đêm ngân sóng nước máu tràn tim
Gió về rung lá xua đêm lặng
Sao cũng cười tan cả bóng đen
Nhắc chừng dạ lý nhớ đừng quên
Canh cánh trăng chờ hương tỏa lên
Cho cả nỗi niềm đem thỏm lọt
Rơi hoài xa lắm chẳng nghe rên !
TTP