Mãi có không như nàng đang trửng giởn
Như sóng buồn gờn gợn gọi tim ta
Ơi hồn thương ! mở ngõ cõi bao la
Đến huyền hoặc kiêu sa trong dáng dấp
Đã bao giờ muôn thu tôi tìm khắp
Một hồn thương ẩn nấp dưới trăng ngà
Hồn si mê dồn dập lượn lờ hoa
Chợt bắt gặp hồn thương trời nhung nhớ !
TTP
Ta từng thét, từng gào trong vắng lặng
Một nỗi niềm cay đắng bởi cô đơn
Từng bao đêm ta sống cảnh chập chờn
Mơ với mộng, thả hồn nơi viễn xứ!...
Sao để tim phải biến thành lữ thứ?
Ghé bến trăng rồi lại vội ra đi
Để từng đêm vấn vương, bao suy nghĩ
Và thấy buồn âm ỉ tận tâm tư!
Trải tấc lòng qua trang giấy, vần thơ!...
Có một ngày hồn yêu xuôi gặp gỡ
Đã cùng ai một mối kết tình mơ
Chớ nào đâu trửng giởn với thẩn thờ!...
NTS