Tung cánh hoa thơ cuối nẻo đường
U hoài trong mắt những hồn thương
Trời đem cơn lạnh vào tâm tưởng
Gió cuôn hồn say ngấn lệ buồn
Trăng đã lên rồi mây vấn vương
Ánh xa rọi sáng cả khu vườn
Mơ hồ trăng tắm đêm thầm lặng
Những đóa quỳnh hoa sực nức hương !
TTP
Nhỏ giọt lệ lòng vơi nhớ thương
Hồn trăng kéo lệ nhỏ bên đường
Để cho hoa thắm u sầu vướng
Tỏa ánh hương lòng trải vấn vương
Suối biếc long lanh cũng nhuốm buồn
Nhẹ dòng nước chảy đến muôn phương
Kéo theo vạn khúc lời âm hưởng
Rằng đó, rằng đây vẫn đoạn trường!
NTS