Đêm sầu vằng vặt những trời sao
Cây lạnh canh thâu gió thổi ào
Khuya khoắc côn trùng rên rĩ khóc
Bóng đêm tàn lụn chẳng âm hao
Gió vẫn lữ hành qua bến vắng
Quán lạnh hồn cây cũng hững hờ
Sương đêm trùm áo lên vạn vật
Sóng ngủ sông đêm lẳng lặng tờ !
TTP
Nỗi buồn đọng lại bóng chơ vơ
Vọng nhớ xa xưa chỉ thẩn thờ
Lãng đãng tâm tư về diệu vợi
Cho lòng canh cánh nỗi sầu lơ
Đã biết hồn trăng đã chết rồi
Mãi còn đứng đó nhớ người ơi
Để gieo ảm đạm, bầu tơi tả
Mờ mịt cung trời, giọt ánh rơi!
NTS