Hoa đã nở trong hồn kinh dị
Mây dừng trôi lãng phí trời xa
Êm nghe giấc mộng xuân hòa
Mùa xưa than khóc đã phôi pha buồn
Vẫn tươi nhuận sắc hồn tiên tổ
Chẳng chấp vào đâu khổ ngàn năm
Bỏ đi cái cuộc thăng trầm
Anh linh dòng tộc trăng rằm oai nghiêm
Dẫu rẽ lối sang miền âm cảnh
Cõi an bằng thơi thảnh người lành
Biết đâu nơi ấy cành xanh
Hương bay chim hót uốn quanh cung ngà
Ngay ở chính bản tâm ta đã
Hết khổ đau mở cả vườn hồng
Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông
Hoa thơ mãi kết, song song bên đời !
TTP
Đã giải được mối sầu tư lự
Nẻo tang thương, trăn trở ngàn xưa
Quê Hương, Tộc Tổ nắng mưa
Vẫn truyền nhịp sống giữa mùa thời gian
Nỗi khắc khoải phôi dần tâm tưởng
Bóng dật dờ, u uẩn nặng mang
Hôm nay còn đó vầng trăng
Niềm vui rộn rã trào dâng tấc lòng
Chân tiếp bước tìm dòng thắm thiết
Tấm ân tình da diết Mẹ Cha
Nỗi lòng nhung nhớ xót xa
Lần trên khắp nẻo, bôn ba vọng tìm
Ai có hiểu nỗi niềm canh cánh
Ngóng trăng vàng mờ ánh xa xôi
Mịt mờ tăm cá, chơi vơi
Nghe sầu ảm đạm, tả tơi tâm hồn!
NTS