Diễn Đàn Văn Thơ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Văn Thơ

Giao Lưu Thơ Văn - Không Chính Trị - Tôn Giáo
 
Trang ChínhTrang Chính  Trang ChủTrang Chủ  Sự kiện  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share | 
 

 C Ơ N M Ư A K Ý Ứ C

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Lananhhuynh
Thành Viên Đồng
Thành Viên Đồng
avatar

Tổng số bài gửi : 2
Xem : 49786
Ngày Tham Gia : 05/06/2017

C Ơ N     M Ư A     K Ý     Ứ C Empty
05062017
Bài gửiC Ơ N M Ư A K Ý Ứ C

C Ơ N     M Ư A     K Ý     Ứ C



Long Xuyên là cái nơi tôi đã gắn bó suốt 16 năm trời, từ lúc ngo ngoe tiếng khóc đầu đời tới lúc lõm chõm tập đi, tập nói cho đến khi trở thành một thiếu nữ đôi tám đầy ước mơ và hi vọng. Bất cứ hang cùng ngỏ hẻm nào ở đây cũng chứa đầy những kỉ niệm quý báu của tôi. 
Buổi chiều hôm ấy, tôi ngồi ở góc quán cafe quen thuộc, nhâm nhi tách capuchino nóng ấm và im lặng thưởng thức dòng nhạc jazz êm ả, chợt, cơn mưa bắt đầu kéo đến, mưa ngày một lớn, có lúc dịu lại nhưng chỉ vài phút sau lại ầm ầm dữ dội, tôi ngồi trầm ngâm nhìn mưa, bỗng  nhiên mọi ký ức thời thơ ấu lại ùa về, tôi cẩn  thận xem xét lại từng kỉ niệm. tôi còn nhớ cái siêu thị co.op mark, lúc nhỏ, tôi và lũ bạn lớp 2 lớp 3 đã đi vào đấy không biết là bao nhiêu lần, vì thời đó còn lạc hậu nên co.op mark được coi là địa điểm check in sang chảnh nhất trong đám nhỏ tụi tôi, lượn vài vòng quanh siêu thị rồi đi thẳng lên tầng 3 là khu trò chơi, vào đó chia nhau ra chơi những trò mình thích xong rồi tụm lại vào phòng karaoke để "hét" thời đó là chỉ có thể "hét" thôi chứ chả đứa nào hát được. chơi chán chường, tụi tôi vào nhà sách kế bên đi dạo, vừa bước vào cửa, tụi tôi hít một hơi căng đầy lồng ngực mùi thơm của sách, tập mới, mùi thơm của mực và mùi thơm của những cục tẩy, mục đích của tụi tôi vô đây là chỉ để ngắm những món quà lưu niệm, những con gấu bông to đùng, những món đồ chơi và cuối cùng là tô tượng chứ chả đứa nào vào để tìm sách đọc. lúc đó cha mẹ rất khắc khe trong việc chi tiền cho tụi tôi nên ngân sách của đứa nào cũng eo hẹp, mặc dù vậy nhưng không một đứa nào tính toán với nhau, có bao nhiêu tiền đều hùn hết lại để cả nhóm đi chơi, đứa nào không có thì lần sau hùn, không ai nói gì cả. Tụi tôi xem nhau như anh chị em ruột, rất yêu thương và đùm bọc lẫn nhau. mỗi đứa tự hứa với nhau rằng sẽ xem những thành viên trong nhóm như người thân của mình, cho dù gặp bất cứ chuyện gì thì cũng luôn luôn ở bên để cùng nhau vượt qua. Mỗi đứa tự hứa với nhau rằng sau này có tiền sẽ mua những món đồ mà những đứa trong nhóm thích và tặng cho tụi nó, không cần phải nhìn món đồ đó của người khác một cách thèm thuồng nữa. mỗi đứa tự hứa với nhau rằng sau này lớn lên có nhiều tiền sẽ chiêu đãi đám bạn một trận ra trò. giờ lớn rồi, đã đủ khả năng để thực hiện những lời hứa khi xưa nhưng tôi tự hỏi, đám bạn năm ấy nay đâu hết rồi?.
 Tôi vẫn còn nhớ những kĩ niệm ở công viên 8/3 cạnh mé sông cùng với tụi bạn lớp 5, chỉ với vài bịt bánh, vài li trà sữa đã có thể trở thành một buổi tiệc hoành tráng của tôi và tụi nó. Tôi nhớ mùi vị trà sữa lúc đó rất ngọt, ngọt vì sự mộc mạc, ngọt vì tiếng cười giòn không chút toan tính, lợi dụng của tụi tôi, ngọt vì những ánh mắt ngây thơ, hồn nhiên, vô tư trong vắc vẻo của đám bạn tôi và ngọt vì được pha cả chút ánh nắng ấm áp chói chang của mặt trời, đến tận bây giờ mỗi lần tôi chạy ngang góc cũ vẫn luyến tiếc mùi vị trà sữa đáng nhớ đó, tôi mải mê tới những quán trà sữa hiện đại vừa được mở để tìm kiếm vị ngọt của ly trà sữa năm xưa nhưng tuyệt nhiên là không có. Tôi còn nhớ, những kỉ niệm thời cấp hai của tôi đã được những gốc si già trong khu sao mai cất giữ cẩn thận, hồi ấy, tôi và đám bạn đi dạo trong khu sao mai ngắm nghía những hàng si già được trồng thẳng tắp, tụi tôi chọn ra một cây si đẹp nhất, bóng to nhất làm "căn cứ địa" để nghỉ mệt sau những giờ học thêm, thế là mỗi lần học thêm xong, tụi tôi không ai bảo ai nhưng trong lòng mỗi đứa vẫn biết nơi đến tiếp theo là lại bà dì mua sữa chua đá xong rồi phi thẳng đến "căn cứ địa". Mặc kệ cái nắng oi ả vẫn đang đổ xuống đầu những người đi đường, tụi tôi thảnh thơi ngồi dưới bóng cây si gặm những bọc sữa chua đá ngọt lịm, mát lạnh. ăn xong, có đứa dựa vào gốc cây học bài, có đứa leo lên thân cây làm khỉ làm vượn, hú hét um xùm, có đứa làm điệu cho cây bằng cách thắt những chùm rễ phụ mọc trên cành cây thành một cái bím xinh xinh rồi cẩn thận lấy dây thun buộc lại, gió thổi thoang thoảng, mùi thơm cỏ dại sộc vào mũi tôi kèm theo mùi thơm của giấy tập khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. 
 Tôi còn nhớ rằng hồ Nguyễn Du là một điểm đến không bao giờ hết hot của giới trẻ chúng tôi. Lúc trước, tôi và đám bạn thường hay chạy vòng vòng bờ hồ hóng mát, đi dưới những góc cây to cạnh bờ hồ để cảm nhận luồng gió mát lạnh thổi từ mé sông vào và luồng gió mát lạnh từ dưới hồ thổi lên ,luồng gió vô tình hay cố ý đã thổi ngang qua sạp bánh tráng nướng cuốn theo mùi vị thơm ngầy ngậy của bơ hoà vào trứng gà kèm theo mùi thơm của ruốt làm cho bụng tụi tôi đứa nào cũng đói rang. Tụi tôi mua bánh tráng nướng và vài chai sữa bò tươi ngồi cạnh mé sông vừa ăn uống vừa tán gẫu, lúc đó sữa bò tươi được nhóm tụi tôi coi là vua của các loại nước uống, vì nó béo và ngọt thanh, nó có thứ mùi vị mà chẳng có loại sữa hộp nào có được. sau khi ăn xong, lũ bạn tôi thả lỏng ánh mắt ánh mắt của tụi nó, để cho ánh mắt lọt thỏm vào không gian mênh mông của sông nước, để cho ánh mắt lọt thỏm vào những mớ suy nghĩ rối như tơ vò. Tụi nó nhìn cảnh vật trên sông sao mà quá đỗi êm đềm, chẳng bù cho trong lòng của tụi nó, mưa mây giăng khắp lối, tụi nó nhìn rất lâu vào những vật hiện hữu trên sông bằng ánh nhìn tha thiết, nhìn từng đám lục bình, từng cơn sóng gợn, từng chiếc ghe tàu chạy ngang qua, hình như tụi nó đang tha thiết nhờ những thứ đó chở giúp những nỗi buồn trong tâm hồn của tụi nó đi đến một nơi thật xa, để tụi nó không còn nặng lòng, không còn phải rối ren với những mớ suy nghĩ hỗn độn ấy nữa. Chốc chốc, lại có đứa đưa tay quệt vội vài giọt nước đang rơi ra từ trong khoé mắt của nó rồi thảng thốt "gió sông làm tao cay mắt quá" nói thì nói vậy chứ tụi tôi thừa biết là nó đang khóc, nó đang khóc cho gia đình nó, đang khóc cho thân phận nó và đang khóc cho tương lai chưa định hướng được của nó.
 Tụi tôi ngồi im lặng, trầm mặt, Tiếng máy nổ của ghe tàu vẫn đều đều vang lên, những cơn gió thổi vi vu trên sông kèm theo những gợn nước ập vào bờ tạo nên một bản hoà âm độc đáo. Trời vẫn còn mưa, tôi ngồi ngẫm nghĩ, cả tuổi thơ tôi gắn liền với mảnh đất tỉnh lẻ này, lỡ có một ngày phải đi xa, thử hõi làm sao nỡ? Cắt ngang những suy nghĩ của tôi là một tiếng gọi, tôi quay lại thì thấy đó là nhỏ bạn thân tôi, nó biết tôi hay ngồi ở quán này nên đến rũ tôi đi ăn, nhờ nó nhắc mới nhớ từ trưa giờ tôi vẫn chưa cho cái gì vào bụng, đành tạm gác lại những mảng ký ức và những suy nghĩ còn dang dở, tôi vội tính tiền và lên xe đi ăn với nó.
Về Đầu Trang Go down
Share this post on: reddit

C Ơ N M Ư A K Ý Ứ C :: Comments

No Comment.
 

C Ơ N M Ư A K Ý Ứ C

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Văn Thơ :: Forum :: Phòng Văn Cộng Đồng (Gửi Bài Viết)-