Ta đi nhé xin đừng níu kéo Ký ức buồn chôn chặt vào tim Để mai sau cứ lặng lẽ im lìm Con phố cũ nỗi niềm ai có thấu?
Chẳng phải vì ta cố tình chôn giấu Mà hững hờ đến chót hậu là ai? Cuộc tình này vốn dĩ lầm sai Hãy nhắm mắt bỏ ngoài tai tất cả....
Xin trở thành một loài hoa trên đá Tháng năm dài chẳng vất vả vì yêu. Trách chi người, ta số kiếp cô liêu Nên quạnh quẽ vốn là điều cố hữu...
Trên thế gian không có gì vĩnh cửu Kiếp con người hiện hữu được bao năm? Rồi bâng khuâng khi chợt thấy trăng rằm Soi vằng vặc, ta chống cằm.....hối hả...
Nói cho cùng thì chẳng còn gì cả Mộng phù sinh cũng tan rã mà thôi.... Hỡi thế gian muôn sự cũng đã rồi Trách chi nữa... bạc vôi... tình cay đắng...
Giữa thế gian muôn trùng giông bão Ta ngập ngừng tính từng bước chân qua... Rả rích đâu đây cơn mưa chiều cuối hạ Dư vị ngọt ngào niềm hạnh phúc đã xa... Ngoảnh phía sau vẫn chỉ mình ta bước... Thấy lạc loài một cảm giác cô đơn... Phố vắng ơi xin mi cứ dỗi hờn Để có lần...bình an...ta bước tiếp...
Hôm nay ngày 8 tháng 3 Thân còn viễn xứ phương xa quê người Chắp tay nguyện đến một người Bình an tươi trẻ yêu đời sống lâu Nào phải ở tận đâu đâu Ngay trong tim ấy, từng câu cận kề Chỉ cho đường bước lối về Chỉ cho lẽ sống vẹn bề thanh cao Lỡ mà có phải làm sao Đưa tay nâng đỡ lẽ nào lại không? Gửi mẹ triệu đóa hoa hồng Hy sinh tần tảo vì chồng vì con Bao lâu cũng đã héo mòn Một tay lo liệu vuông tròn ấm êm...
ĐÊM XUÂN I Đêm xuân gió lạnh hững hờ Một mình thui thủi ngẩn ngơ ra vào Ngước đầu ngắm những vì sao Ngọn đèn trước gió nghiêng chao lạnh lùng… Khi xưa thắm đượm vô cùng Tình thơ ngỏ ý mịt mùng năm canh Bây giờ những yến cùng oanh Bỏ đi xa hết riêng anh mịt mờ Trách đời sao lắm hững hờ Vô tình – Cố ý ai ngờ được đâu Mẹ mong có được nàng dâu Duyên xưa anh giữ, tìm đâu được người? Ngẫm đi lại hé miệng cười Đường xưa in bóng xinh tươi một thời Mong ai thấu cạn những lời Tâm can ấp ủ chưa khơi bao giờ…
LANG MAN DÒNG ĐỜI!!! Ngàn sao lấp lánh đêm trường Lòng thương soi tỏ vô thường nhân sinh Trăm năm một mối tơ tình Vì đâu nên nỗi bóng hình chia xa? Gượng cười ngơ ngẩn vào ra Gác tay ngẫm nghĩ thán ca kiếp người Vô duyên tự thấy biếng lười Hữu tình nhân cảnh khẽ cười bâng quơ... Nỗi lòng bày tỏ trang thơ Ghi sao tỏ hết chữ ngờ ai ơi Giơ tay hái đặng sao trời Mang về ấp ủ sáng ngời riêng thôi... Họ hàng sao quá xa xôi Lòng người cách trở bạc vôi khó dò Làm sao đong đếm cân đo Làm sao lường được để cho vẹn tròn? Lối đi lâu cũng phải mòn Họ hàng thân thích vẫn còn đấy thôi Mà sao chia cách hỡi ôi Tính chi hơn thiệt đổi ngôi mấy lần? Nghĩ xa ta cũng thấy cần Nguồn cơn gốc rễ cố lần tìm ra Nhưng rồi bạc bẽo phôi pha Bạn bè khăng khít hơn bà con như... Đành rằng nhận lấy tiếng hư Chôn cùng năm tháng cõi hư kiếp người...
AI NGOÀI CÁNH CỬA buồn hiu BẾN SÔNG vắng lặng nhạc chiều đò đưa Bây giờ CHÌM DƯỚI CƠN MƯA Về đâu khi đã DIỄM XƯA mất rồi? HÀNH CA lỡ khúc mà thôi Nhắc làm chi nữa - từng đôi - MƯA HỒNG TÌNH XA em đã theo chồng SẼ CÒN AI nữa ngóng trông từng chiều? TẠ ƠN hình bóng liêu xiêu Người về nơi ấy SAO CHIỀU lẻ loi RỪNG XANH XANH MÃI lặng coi QUỲNH HƯƠNG thắm nở mặn mòi đêm đêm...
ANH KHÔNG BIẾT Em ngày mai vui với xác pháo hồng Anh lặng lẽ rượu nồng thắm men cay Biết nói sao, giờ ta say hay tỉnh Mà lệ tràn, vờ vĩnh: Chẳng có sao! Anh không biết, thời gian đâu ngừng lại Mắt nhạt nhòa xin đến tiễn em đi Anh tiếc thương giờ cũng có được gì Váy trắng nào, em đã chẳng riêng anh... Dù đau lắm nhưng thôi cũng xin đành Gọi xưa cũ, xin cất làm hoài niệm Men tình ấy, bây giờ đây luyến tiếc Rót vào bình và ủ đến ngàn năm...
LÃNG KHÁCH CAI LẬY Chiều bâng khuâng giữa sông Tiền nước nổi Nhánh lục bình hờ hững khép nhụy hoa Thăm Cai Lậy bao lâu rồi chưa đến Tóc em còn nhuốm màu của nụ hoa? Manh chiếu nghèo ấm tình người tứ xứ Bầu rượu cay đưa lời thêm rôm rả Uống đừng say để thời gian đến vội Đời qua nhanh mới đã mấy mươi năm... Dòng hồi tưởng xuôi về theo mái lá Có em tôi - người ấy quá xa vời Áo bà ba em thắm màu con gái Má hay hồng say lòng người nhớ cố hương... Rượu cạn rồi mà người như nghiêng ngả Ký ức nào bây giờ vẫn chưa phai Về Cai Lậy lần này sao chẳng thấy Mái tóc dài trong gió khẽ tung bay?
Em khoe dáng ngọc dáng ngà Đường cong gợi cảm nuột nà xinh tươi Mắt em như cũng biết cười Tóc tơ như kết cả mười hằng nga Bao chàng lệ đổ châu sa Ước chi người ngọc ấy là của riêng Mi em đọng những ưu phiền Tháng ngày mưa nắng... trót ghiền lời thơ Đã lâu em vẫn đợi chờ Dáng người trong mộng kết tơ se tình Nhưng sao em vẫn một mình Nét Hằng tê tái ôm tình đơn côi Phải chi duyên ấy... đành thôi Người đi cũng đã đi rồi... đợi chi? Em qua một thuở xuân thì Duyên càng sắc mặn xá gì thời gian Còn đây lắm những anh chàng Buông lời tán tỉnh nhẹ nhàng ru thơ Phải đâu em quá dại khờ? Tin vào lời ấy đợi chờ uổng công Rồi đây em cũng lấy chồng Ai người được phước má hồng se duyên? Nghĩ sao đừng quá truân chuyên Phận em - ấy đã ghé thuyền bến mơ Những mong ai chẳng hững hờ Làm thơ kết tóc e chờ phu quân Rồi đây những áo những quần Lên xe kiệu rước mừng vì cao sang Chỉ cần ở cạnh tình lang Đọc thơ chàng viết, chăm chàng là vui ...Nhưng sao em đã chôn vùi Thanh xuân một thuở đếm lùi số yêu Bây giờ mắt những đăm chiêu Không còn như thuở đáng yêu ngày nào Trách sao của ải quan nào Sao không đóng lại - đảo chao chữ tình Bây giờ bạc bẽo riêng mình Xinh tươi còn đó - dáng hình được chi??? Bây giờ qua mất xuân thì Bây giờ em thấy - còn gì nữa đâu???
Chiều đổ xuống chân qua từng xóm vắng Đàn gà con líu ríu chạy loanh quoanh Bông cỏ may ghim quần qua bước vội Như níu lòng chàng lữ khách tha phương.... Phố vùng cao giờ khác xưa nhiều quá Nhìn lại mình lâu quá chẳng ghé thăm Bông cỏ may như tủi hờn, như dỗi Phút xao lòng lặng lẽ đứng trầm tư... Người con gái năm xưa giờ đâu nữa Bước qua cầu em đã vội sang ngang Anh lính chiến quay về từ biên giới Mang theo mình nỗi nặng trĩu tâm tư... Bông cỏ may ngày ấy em ngồi gỡ Anh ngắm nhìn yêu nét đẹp hoang sơ Em giống lắm, cỏ may nhiều ý nghĩa Không rực màu nhưng yêu lắm biết chăng? Nay về đây chốn xưa còn đấy cả Chỉ có người thì đã vội sang sông Mấy năm rồi từ ngày em quay bước Nơi chiến trường anh lặng lẽ đơn côi... Ôm súng gác nơi biên thùy mưa đổ Đi tuần về loang lổ vết mưa sâu Bông cỏ may lặng lẽ cuối chân cầu Anh cúi nhặt lòng chợt sầu nhói đau... Cỏ may ơi ta còn mi có biết Giữa đất trời niềm tha thiết bâng khuâng Khoảng trời xưa ai im ngồi lặng lẽ Tay nhặt từng cọng nhỏ cỏ bông may?
Bao la biển cạn tình đời Sầu trong gió núi lạnh lời ru thơ Bao lâu để biết đợi chờ Vạn lời cũng chỉ hững hờ ngày trôi Dãi dầu mưa nắng thân tôi Trải bao năm tháng bờ môi khô gầy Chỉ mong hạnh phúc đủ đầy Cho tim thêm ấm vui vầy tin yêu Bạc sao phận đắng cô liêu Lời ru còn đó tiêu điều hoang vu Người về bến bắc sông chu Còn ta ở lại phiêu du tháng ngày Rượu ơi ta tỉnh - ta say Vẫn còn mi đó - buồn lay lắt buồn Đời như hoa điệp - cánh chuồn Ướt nơi mi mắt gởi buồn vào tim Trách sao ta nỡ im lìm Bây giờ cay đắng lim dim khóe sầu Đời rồi lận đạn về đâu Mong bèo gặp nước mong dâu gặp tằm...
Thôi cũng đành rằng là anh nhở mọn Quay bước rồi anh chọn hướng không em Lời chia tay buông rũ sau cánh rèm Con đường đó giờ riêng em cất bước.
Là mưa tuôn hay lệ sầu sướt mướt Mà cay đắng giũ ướt màu mi cay Cố dìm mình vào trong những con say Tìm hư ảo quên đi điều thực tế...
Dẫu sau này anh muôn đời vẫn thế Yêu mặn nồng nhưng đã trễ phải không Em bên đó vui cùng với pháo hồng Anh cô lẻ với men nồng say đắm...
Nhớ làm gì một màu hoa sắc thắm Nở rộ trong lòng, nhung nhớ lắm, có không? Thôi chúc em vui hạnh phúc bên chồng Anh nhẹ nhõm bước phiêu bồng, đơn độc...
Thu Mar 19, 2015 11:18 am by Lữ Khách