Cũng như đa số phụ nữ khác, tôi lấy chồng vì tình yêu. Chẳng ngờ tình yêu không đủ để bảo đảm cho một gia đình hạnh phúc.
Tôi gặp khó khăn ngay từ khi bước chân về nhà chồng. Bố mẹ anh không hề phản đối hay tỏ ra ghét tôi trước đó, nhưng khi tôi về làm dâu thì ngay lập tức họ áp đặt một “chế độ cai trị” hà khắc đến nghẹt thở.
Cho dù đi làm rất căng thẳng, tôi vẫn phải dậy lúc 5h sáng để lau dọn nhà cửa, chuẩn bị đồ ăn sáng cho từng người trong nhà, trưa phải về ăn cùng gia đình và rửa bát xong mới được đi, còn chiều thì không được về sau 6 giờ (tôi đã bị buộc phải chuyển việc để bảo đảm quy định này).
Nhưng đáng sợ nhất là tôi luôn bị xét nét, bị bắt lỗi, và chỉ cần tôi mở mồm thanh minh hay bào chữa cho bản thân là lập tức bị kết tội mất dạy, cãi láo. Không chỉ bố mẹ chồng, cả các em chồng cũng có quyền “chỉnh” tôi, và một phản ứng nhỏ của tôi với sự vô lễ đó cũng gây sóng gió.
Chỗ dựa duy nhất của tôi là chồng lại không hề đứng về phía vợ. Anh luôn bảo tôi phải cố gắng sửa mình để làm nàng dâu tốt. Với anh, gia đình mình luôn luôn đúng, nếu tôi không thừa nhận điều ấy có nghĩa là tôi sai.
Vì thế, vợ chồng tôi dần dần nảy sinh mâu thuẫn. Anh mỗi ngày một chê trách tôi, và vì thế đối xử với vợ càng ít thông cảm. Anh về hùa với gia đình để khép tôi vào khuôn khổ… Tôi thường xuyên bị nhiếc mắng, “đấu tố”, và không ít lần ăn đòn chồng trước sự cổ vũ của cả gia đình. Cho đến một ngày, chịu không nổi, tôi ly hôn.
Cứ nghĩ mình có thể sẽ hối hận khi phải sống cô đơn, nhưng hóa ra, đời tôi đã sang một trang mới. Sau mấy ngày nghỉ làm nằm nhà khóc cạn nước mắt, tôi lấy lại bình tĩnh để đến công ty, rồi sửng sốt nhận ra cuộc sống sao mà dễ chịu thế khi có thể ngủ nướng cho đến giờ mang con đến nhà trẻ để đi làm.
Hai mẹ con sinh hoạt theo chỉ đạo của chính mình. Không ai o ép, không ai soi, không ai ngăn cản hay phán xử. Tự do, lần đầu tiên tôi nhận ra ý nghĩa và sự quý giá của nó, được hít thở thứ không khí trong lành đã từ lâu không có nữa…
Nhận thức về tự do khiến tôi hồi sinh rất nhanh. Một mình nuôi con, tôi thấy còn đỡ vất vả khi phải oằn lưng phục vụ cả nhà chồng. Tôi chăm sóc bản thân, làm đầu, điểm trang, sắm váy áo mới. Tôi hăm hở làm việc để khẳng định mình và để cho con gái cuộc sống tốt hơn. Mới đây tôi đã được thăng chức, tăng lương, tôi có thêm nhiều bạn bè và nhiều người đàn ông theo đuổi.Tôi vẫn chưa bắt đầu một cuộc tình mới, nhưng hy vọng đã tràn đầy. Tôi tự biết ơn mình vì đã liều mạng ly hôn. Và tôi muốn nhắn nhủ các bạn gái đang phải cắn răng chịu đựng cuộc hôn nhân địa ngục, hãy dũng cảm rời bỏ, nếu bạn muốn cuộc đời có niềm hạnh phúc mới.