DẤU MÙA THU
Gío mùa thu tung tóc xõa rối bời
Lá vàng quyện bay xa nằm tan tác
Đèn xe sáng xé màn đêm tỉnh giấc
Em cúi đầu bước nhẹ dưới hàng cây
Mình bên nhau qua bốn chục thu gầy
Sương mù cuộn mong manh mầu ảm đạm
Bờ môi chạm trao tình hơi thở ấm
Sưởi thu buồn rừng toát lạnh trơ cành
Bên kia đường người cô độc tròng trành
Tay cầm rượu đời quạnh hiu diễn tả
Lòng trắc ẩn nhìn đâu đây nghiêng ngả
Mong ngày trôi thời tiết chuyển sang đông
Dẫu tuyết băng mảng trắng phủ sáng đồng
Nỗi chán nản vùi tan thấm mặt đất
Có người sống không có gì để mất
Làm thế nhân sửng sốt nghĩ thân mình
Vẫn lắm người, thu thơ mộng trao tình
Vàng óng ánh giữa trưa tia nắng chiếu
Hai dáng trẻ sánh vai tình thấu hiểu
Nhiều bàn chân để lại vết ngày xanh
Trái ngược nhau do hoàn cảnh tạo thành
Mùa thay lá gửi đây nhiều tâm trạng
Mình đón nhận có chút gì lãng mạn
Nối tiếp hoài chồng chất dấu thời gian.
hoanghoon