CHUYỆN TÌNH THUYỀN VÀ BIỂN
Đêm trăng chết bờ cát vàng hiu hắt
Ngọn sóng nào ru mãi mạn thuyền xưa
Ngày biển cạn lòng thuyền đau như cắt
Để tơ trời bàng bạc phủ màu mưa
Chuyện ngày xưa... giữ con thuyền và biển
Chẳng hiểu nhau... đi mãi... tận khơi xa
Mãi kiếm tìm... một tình yêu... miên viễn
Nên lòng thuyền lạc giữa biển bao la
Con sóng miên ca... biển nhiều khát vọng
Thuyền đi hoài... lòng gợn chút đa mang
Phút bên nhau... chợt hóa thành dĩ vãng
Nên biển buồn... vang tiếng sóng trăm năm
Rồi chiều nay... giữa đại dương... xa thẳm
Hải Âu về... liệng đôi cánh... chao nghiêng
Khẽ mơn man.. và nói với... mạn thuyền
Ôi tình biển... còn mênh mông... lắm đây
Chợt nhận ra... con đường thuyền mình hiểu
Vì biển yêu... nên con sóng bạc đầu
Và chìm đắm... trong tình yêu huyền dịu
Thuyền chòng chành... nũng nịu... với biển êm
Biển có thể giấu nỗi buồn của biển
Nhưng sóng em sao giấu mạn thuyền anh
Anh như cánh buồm chở trang và gió
Có bao giờ trăng rời gió đâu em...!
09/5/2016
Nguyễn Bá Truyền