ANH CÓ DÁM YÊU CÔ GÁI ẤY
Anh có dám yêu một cô gái thích mùa đông
Thích đi cùng gió giông rồi gồng mình chịu lạnh
Một cô gái lang thang đi tìm... để nhặt nhạnh
Mảnh ký ức nhạt nhoà của một thuở ước mơ.
Anh có dám yêu một cô gái thích làm thơ
Thích giả vờ quên rồi đem nhớ thương gửi vần thơ mong đợi
Một cô gái bỏ vợi ngóng trông mà bồng bềnh trong nhung nhớ
Chỉ vì dang dở nỗi niềm nặng sớm trưa.
Anh có dám yêu một cô gái thích ngày mưa
Thích ngồi đung đưa, dựa đầu ngắm mây mưa đua nhau chạy
Một cô gái không bay nhảy và ít cười
Lười yêu thương nhưng luôn mong một bàn tay ấm.
Anh có dám yêu một cô gái sợ lỡ lầm
Sợ nhầm bước chân mà đôi lần chẳng bước
Anh có dám là người đi trước
Ngược gió, vượt nắng, dẫn cô ấy cùng đi.
Anh có dám yêu một cô gái chỉ vì:
Cô ấy yêu đông nhưng vẫn cần một người đàn ông sưởi ấm
Cô ấy làm thơ dù nó vẩn vơ nhưng cũng là nỗi niềm mong anh ghi nhớ
Cô ấy chờ mưa và mong một người sớm trưa nhắc nhở...mỗi lúc ra đường
Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường
Nhưng cần thương và muốn nhớ.
Anh có dám không?
Thạch Thảo