NgNgHai Thành Viên Đồng
Tổng số bài gửi : 10 Xem : 61870 Ngày Tham Gia : 05/06/2016
| | Dư âm một lần hạ trong mắt ai. | |
Nhớ về một mùa hạ trong ký ứcDư âm một lần hạ trong mắt ai ! " /> tiếng ve gần bất chợt hóa xa xôi…..
Mới ngày nào đây sắc màu đỏ của chị Thi nữ ThanhThuy đã khơi dậy biết bao nhiêu lòng người trong buổi tiệc Ra Mắt Tuyển tập Em Về Từ Cõi Thi Ca – để rồi chị thi nữ ThanhThủy lại phải ngược dòng thời gian và chị Đi Vào Một Cõi Thi Ca – Có lẽ chúng tôi cũng đã nói rất nhiều về cho một con người thi nữ ThanhThủy đang đi dần vào một mùa hạ trong ký ức…
Thì hôm nay cũng lại một con người mang trong mình với những hoài niệm của một sắc màu của một mùa hạ buồn và chợt nhớ về mái trường xưa !!! Không phải chỉ một mình chị Bs Thi nữ ThanhThủy chỉ hát bài Nỗi Buồn Hoa Phượng mà thôi… mà trong mùa hạ buồn này hầu như cũng còn có nhiều người còn mãi chút bâng khuâng về cho một mùa hạ của riêng mình với những ngày tháng dài trong ký ức… Lần đầu tiên dưới cái nắng chói chang của cái xứ Sài thành hoa lệ hầu như trong buổi tiệc Ra Mắt ngày hôm ấy – có lẽ cái ngày mà ai ai cũng đang đi vào một mùa hạ nữa – biết bao nhiêu người con khác cũng cứ đi dần vào cho một mùa hạ của riêng mình với những cảm xúc như thế - không hẵn chỉ là một người – mà nhiều người ai ai cũng hiểu – còn lại một người “không của riêng ai” mà Vũ Hoàng cũng đã thầm nói Bao người đã hiểu – chỉ một người không hiểu…
Xin được nhắc lại cho một ký ức lưu dấu ngày xưa mà chúng tôi đã nói về cho chị NguyenThiAnhTuyet với một cảm xúc như sau: ( http://saomaidanang.com/diendan/viewtopic.php?t=8053 )
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Nếu ngày hôm nay với một lứa tuổi đã chồng chất trên đời chị… cũng giống như quãng thời gian đi qua trong chị - để rồi nắng chiều bạc trắng cứ mãi còn vây bủa… làm cho chị tóc sương chiều bạc trắng – nhưng bạc trắng tóc sương lam – bạc trắng với thời gian cứ mãi còn đi qua, nhưng trong tâm hồn vẫn còn tự hào với một nét trẻ trung nào đó cũng như bao nhiêu hồn thơ khác đang ở trong nhóm thi ca hôm nay vậy… Có lẽ bài thơ: Áo trắng thơ ngây bạc nắng chiều – bài thơ đầu tiên đã làm cho chúng tôi ấn tượng rất nhiều… Với cái từ Áo trắng không thôi, có lẽ chị ÁnhTuyết cũng như chúng tôi vậy, luôn mãi nhớ về cho một thời áo trắng của mỗi con người - của những ngày xưa, ngay cả chị cũng thế, cũng như với chúng tôi – một thời rồi một đời – nhớ mãi một thời áo trắng trên sân trường… nhưng lúc ấy không biết chị có còn nhớ những xác hoa tàn tơi tả có còn bay bay theo những cơn gió chiều hay không – chứ chúng tôi – khi đứng trên bậc thềm nhà trường, vẫn còn thấy những xác hoa tàn úa ấy cứ mãi còn theo những cơn gió cuốn trôi…
Làm sao sống được mà không yêu Không nhớ không thương một buổi chiều Em giấu thời con gái trong sách vở Bây giờ ngồi nhớ, chút gì hắt hiu. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . (Áo trắng thơ ngây bạc nắng chiều – NguyễnThịÁnhTuyết) (Trích đoạn..................)
Nếu với đoạn trích như trên, chị Thi nữ Ánh Tuyết cũng đã cảm xúc được cho mình với một tháng ngày đã qua, thì chiếc áo trắng học trò ngày xưa của chị hôm nay đã phải bạc màu chưa thế nhỉ ? nếu chưa bạc trong nắng chiều hôm nay thì hồn thi nữ của chị chắc cũng còn đó những nét xuân xanh với những làn thu thủy, còn nếu trên chiếc giá áo cuộc đời mà chị còn treo lại trong tầm ký ức – nắng chiều hôm nay của chị đã phải lòng cho một màu áo thì bạc trắng hồn hoang của chị cũng đã phải ngã mũ với thời gian của chiếc áo kỷ niệm ngày xưa của chị rồi !!! ???.
Nhưng không hẵn đâu với chị Ánh Tuyết, một con người phải gọi là mở đầu cho sắc màu hoa phượng để gợi nhớ vào một mùa hè nữa trong đời, đó là chị ThanhThủy của chúng ta, hình như cuộc đời chị đâu phải gói gọn trong chiếc ống nghe mà thôi, đâu phải nằm gọn trong những chiếc xi-lanh để truyền thêm sức sống cho đời – hay cải hóa hoàn đồng trong những viên thuốc… mà hồn thi nữ ThanhThủy của chúng ta còn cứ mãi dạt dào với những vần thơ nữa chứ… Nói về thi ca của chị - có lẽ cũng hơi giống như chị học trò của ngày xưa AnhTuyet, hay với một HoTinhVăn, hay với một BichTrang, một DiệuThảo, hoặc cùng với MinhNguyệt, HồngThy, và với cả DiễmTrang…. Như thế… Có lẽ với những người con gái ngày xưa – hay với cả những thi nữ của hôm nay – đã cùng nhau cất lên một tấu khúc tình ca mùa hạ… mà hầu như tất cả đã nói lên với một bộ phim: Vĩnh biệt Mùa hè do đạo diễn Lê Hoàng Hoa đã khởi quay – phỏng theo tập truyện dài của nhà văn Nguyễn Đông Thức… " /> Đạo diễn Lê Hoàng Hoa (thứ 2 từ trái sang) và nhà văn Nguyễn Đông Thức (bìa phải) các diễn viên chính trong bộ phim Vĩnh biệt mùa Hè. (Ảnh do nhà văn Nguyễn Đông Thức cung cấp)
Nếu Vĩnh biệt mùa hè “đã qua đi với thời gian” – thì mùa hè hôm nay với những thi nữ của chúng tôi chắc chắn cũng còn thi thoảng những chút dư âm nào đó… Còn ở đây riêng với thi nữ Dr. ThanhThuy, cho dù chưa phải là một nữ ca sĩ – chưa phải là một diễn viên tài tử của một bộ phim mùa hè nào đó… nhưng chị ThanhThuy có lẽ phải nói là con người cất lên tiếng hát đầu tiên trong buổi tiệc ra mắt tuyển tập thi ca vào những ngày hè của hôm nay, ( http://saomaidanang.com/diendan/viewtopic.php?p=51449&sid=9#51449 ) chị không ca lời ca – và chưa có nốt nhạc dạo khúc đầu nào để chị cất lên lời ca tiếng hát – nhưng chị đã tô thắm cho một sắc màu của một loài hoa đang trong một mùa chia tay của lứa tuổi học trò…. Với cái nét chân chất của chị - với con người tài hoa nhân hậu và lặng lẽ trong ngành y của chị - thì màu đỏ không còn là màu của máu rơi trên bậc thềm bệnh viện, không phải là tiếng rên la của bệnh nhân – mà màu đỏ hôm nay chị ThanhThuy đã vẽ lên cho một ý tưởng của loài hoa phượng…. để từ đây cũng như chị AnhTuyet hay là với những hồn thi nữ mà chúng tôi đã nêu – sẽ mãi cùng nhau cất lên một nhịp khúc chia tay trong lệ rơi của một mùa hạ này…
Hoa phượng chỉ là phượng thôi Sắc màu của phượng như cười với ai Cánh phượng đỏ hồn liêu trai Được anh thổi tặng hình hài phượng yêu (PHƯỢNG THẮM MÀU YÊU – PhamThiThanhThuy)
" /> Chị TrinhBichTrang, Thi nữ ThanhThuy, và………
" /> Thi nữ ThanhThủy – một sắc màu hoa phượng của xứ Sài thành
Khi đề cập đến cho người con gái thi nữ MinhNguyệt, hẵn chúng tôi lại một lần nhớ đến trong bài viết: Một lần về thăm lại dấu xưa….. lại có đoạn:
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Biết bao nhiêu ngôn từ trong quy tắc hành quân, làm cho tôi cứ nghe văng vẳng bên tai qua những cuộc hành quân đó… mà sao tôi không thể nào nghe được những lời hứa hẹn trong câu chuyện tình ngày xưa với người con gái xứ Đà thành ngày đó ? để giúp cho tôi giảm đi phần nào của những niềm nhớ nhung tha thiết ấy…
Hai đứa cứ đứng mãi nhìn về phía bên Tiên sa – Sơn Trà như đã nhìn về cho một thời quá khứ buồn đau… chiều nay, hầu như hai chúng tôi cũng đã có những giây phút bên nhau để mà nhắc lại – nhớ lại cho một thời ký ức đã qua… hai hàng nước mắt cứ mãi chảy dài trên đôi gò má của nàng, và tôi không còn nói lên được gì, chỉ biết nhìn về cho nàng và lau nước mắt, hôm nay, chiều nay Đà thành không có nắng – hình như ông Trời cũng đã để cho tôi cơn mát dịu của trời đất để cho hai chúng tôi ôn lại cùng nhau một quá khứ đau buồn đã qua…. Nàng quay sang nhìn tôi, tay phải của nàng đặt lên bờ vai tôi và nàng gục đầu vào ngực tôi nhìn ra cho phía dòng sông, tay phải của tôi cũng quàng qua bên vai của nàng, sao mà trong giây phút này…. Cả hai chúng tôi đều cảm nhận được một nỗi xót xa cho riêng mình…. Không nói ra – nhưng tự khắc hai người đều biết và hiểu như thế… tôi cầm khăn và lau nước mắt cho nàng…. Sao khác hẵn với hồi sáng – Nàng còn tung tăng, cười giỡn với mọi người, ngày hội ngộ hầu như đã đem đến cho tất cả những niềm vui thích nhất, nhưng những giây phút thần tiên và hồn nhiên đó cũng đã qua đi rồi, dư âm của những bản nhạc trong hội trường vẫn còn văng vẳng bên tai của chúng tôi, tiếng cười nói hồn nhiên như một thưở nào, bây giờ cũng đã lần lượt mới đi vào con đường ký ức mới…. Giờ đây mới chỉ cách nhau hơn khoảng một giờ - thì nó đã thay đổi khác đi…. Bên một dòng sông, chỉ còn hai chúng tôi mà thôi, chỉ còn hai con người trong một thành phố - và cuốn phim đời tự nhiên không ai bật nút play nhưng nó cũng tự chiếu lại trong mỗi tiềm thức của chúng tôi….. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . (Trích đoạn trong bài: Một lần về…………… - NNH)
Rồi khi nói đến hồn thi nữ MinhNguyệt – có lẽ chắc cũng không khác gì so với Chị AnhTuyet hoặc là thi nữ ThanhThuy của chúng tôi vậy…. Có thể nói ai ai cũng có những dĩ vãng buồn đau cho riêng mình, nhưng rồi ai ai cũng biết câm nín để cho dòng thời gian cứ mãi dần trôi và buông thả…. Cho dẫu hôm nay dẫu đã là những “ánh chiều tà” trong đáy lòng của những con người thi nữ… thì hồn thơ của họ - chắc cũng còn cất lên được cho ai những bài tình ca cho mùa hoa phượng như thế. Ở đây – Một ÁnhTuyết, một ThanhThủy, hoặc với một MinhNguyệt, HồngThy hay DiễmTrang ….. có lẽ với những màu áo đỏ của loài hoa phượng buồn, hình như tất cả đều cất lên cùng một điệp khúc chia xa của một mùa hạ trong đời – để cùng nhau nhớ về cho một thưở xin tạm gọi là vàng son !!! nếu chị AnhTuyet cứ còn cứ mãi nhìn về cho một tà áo trắng thơ ngây đang dần dà bạc với cái nắng chiều hôm nay, nếu ThanhThủy vẽ lại một sắc màu hoa phượng để cho tuyển tập thi ca đi dần vào một mùa hè – thì có lẽ Thi nữ MinhNguyệt chắc cũng đã khắc họa cho mình trên một dòng đời buông trôi với thời gian để nó mãi cứ âm thầm đi vào với bóng xế - mà cái bóng xế chiều tàn hôm nay khi chị còn phải ngồi lại để đếm thầm từng dấu chân xưa… ? về cho ai đó của chuỗi ngày – Một MinhNguyệt hôm nay cũng với lời ca không nói của một sắc màu ly phượng, có lẽ cũng phải hòa nhịp với một điệp khúc của thời gian… mà chị không biết mấy lần chứng kiến cho những mùa hè đã đi qua trong đời ? Áo trắng ngày xưa ngây ngất quá… Để hôm nay thầm lặng với tàn phai… Có lẽ chính vì thế - mà trong một bản tình ca hòa tấu hôm nay – nếu chúng tôi là một đạo diễn – thì bản tình ca ấy – chỉ là một bài hát lặng câm… nhưng chỉ biết hát lên với những vần thơ, ca lên đi với những sắc màu…. Và cùng đồng cảm cho nhau với một dòng đời nghiệt ngã như vậy đó… ( http://runglathap.forumvi.net/t770-topic )
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Phượng đâu rơi để người đi lặng lẽ Xác hoa tàn đếm đủ thời gian trôi Chiều dần buông cho lòng ai đếm bước Vĩnh biệt hè nhớ khúc hát tình thơ
Nhớ khúc hát hòa cùng dòng lưu bút Đẫm lệ buồn với điệp khúc ly tan Hồn vương vấn lặng im sân trường cũ Dẫu tình thơ mắt lệ ai đã buồn… (Lòng trĩu nặng – MinhNguyệt)
" /> " /> " /> Thi nữ PhanMinhNguyệt – một sắc màu hoa phượng của xứ Đà thành
AnhTuyet cứ còn cứ mãi nhìn về cho một tà áo trắng thơ ngây đang dần dà bạc với cái nắng chiều hôm nay, nếu ThanhThủy vẽ lại một sắc màu hoa phượng để cho tuyển tập thi ca đi dần vào một mùa hè – thì có lẽ Thi nữ MinhNguyệt chắc cũng đã khắc họa cho mình trên một dòng đời buông trôi với thời gian như thế… Có lẽ với thi nữ MinhNguyệt giống cùng như chị ThanhThủy với những câu nói:
- Ép trong tim tuổi học trò của màu phượng buồn cho cô áo trắng ngành y
- Nếu nói áo trắng thơ ngây thì màu trắng trong của bs trùng
- Và đã ép trong tim làm hành trang cho riêng mình . .ThanhThủy - thì áo trắng ngành y và màu phượng vĩ.
Còn thi nữ MinhNguyệt với những câu nói như còn mãi những tâm tình thưở hàn vi còn bên nhau:…..
Áo ai trắng làm hồn ai xao động Gió hạ đưa sắc phượng cứ buồn trôi Ve sầu đâu cứ cất mãi ngậm ngùi Thoáng chợt buồn trong ai giờ lại nhớ ! (Cõi tàn phai – MinhNguyệt)
Đó là nỗi lòng của thi nữ MinhNguyệt – cho phép chúng tôi tạm gọi như thế - còn với người thi nữ ThanhThủy – có lẽ ngoài sắc màu đầu tiên đã làm cho chúng tôi gợi nhớ, thì mùa hạ của chị cũng còn có những nét thăng trầm như chị MinhNguyệt, cũng có tiếng ve, cũng có Gió hạ, cũng mang trong mình được cái từ phượng… hầu như với hai con người thi nữ này, đang ở nơi tận hai đầu nỗi nhớ - nhưng cũng đã đồng điệu cất lên một bài ca hè về cho riêng mình, màu đỏ của loài hoa phượng - ẩn mình trên tà áo trắng của hồn thi ÁnhTuyết, hầu như tất cả tạo lên một bức tranh Mùa hạ trong ai, và cùng cất lên với bản tình ca Phượng trôi với những nỗi lòng của những con người nữ sinh năm xưa – và hôm nay đều là những hồn thơ ca vô tận hòa cùng với tiếng ve còn mãi câu nức nở: Hè ơi sao ai cứ vội về - Để người thương cứ còn mãi ra đi…. Nhân đây – Một mùa hè ngày xưa của chị ThanhThủy, cũng đã hòa một nhịp điệu chung quy với những người con gái hôm nay vậy….
NHỚ HÈ XƯA
Sân trường phượng nở đón hè Gió reo lá thắm hoa khoe sắc buồn Ve sầu cất tiếng nỉ non Gợi buồn nhớ lại tuổi còn thơ ngây Áo dài tóc thả vai gầy Ngồi trong lớp học sợ Thầy nhìn lâu Hè về xa vắng tình sầu Nâng niu cánh phượng ép sâu tìm buồn Ngày xưa mơ mộng vào hồn Ngây ngô dệt mộng rồi buồn nhớ mong . . Tác giả bs Phạm Thị Thanh Thủy Giai Kỳ Bsthuytn@gmail.com
Và có những lần khi chuyện trò về thơ ca – nếu ai đề cập đến những màu đỏ, thì chị ThanhThủy đã thố lộ từ chính tâm tư của mình – chị nói:
Khi nhìn ..người bình thường chỉ thấy màu đỏ bình thường . . Nhưng Thanh Thủy đứng trước gương nhìn mình thì luôn nghĩ là màu đỏ của phượng vĩ mà mình hay ép trong trang vở dòng lưu bút…
Đúng rồi Thủy mặc màu đỏ của phượng buồn mà !!!
Đúng rồi – màu đỏ của phượng buồn, màu đỏ của ly hương, màu đỏ của buồn trôi và có lẽ màu đỏ của chị ThanhThuy hay của MinhNguyệt đều là màu đỏ của cái buồn lặng lẽ chưa thể nói ra… Rồi hôm nay có lẽ chúng tôi cũng mạn phép để nói ra hết nơi đây… Nhưng nói ra thì đã hết chưa ? hay còn chút nào đó đang sót lại để cho bản tình ca mùa hạ chưa có thể là đoạn cuối ???
Còn với chị thi nữ HôTinhVăn – đôi khi chúng tôi cứ nói đùa: Thi nữ Hát-Tê-Vê… mà chúng tôi cứ lầm tưởng là Chị đang là thành viên trong Tiểu Ban Văn hóa Văn nghệ của đài Truyền hình ???? – Nhưng không phải như thế - chị HoTinhVăn chỉ là một con người giáo viên, một nhà mô phạm bình thường và chân chất, cho dù danh phận và tiếng tăm của chị cho đến hôm nay cũng đã nổi danh trên thơ trường và có những dấu ấn để lại cho đời như thi phẩm: Như Giọt Sương Khát Nhớ… mà chị đã xuất bản vào khoảng hồi trung tuần tháng 3 vừa qua ! Thì Thi nữ HoTinhVăn vẫn là một con người chân chất những khi chị ở trên bục giảng, hay là để hồn cứ mãi vất vưỡng vào một cõi thi ca, hay còn là một giọng ca buồn trên sân khấu Biên Hòa Đồng Nai như thế…
Nói đến thi nữ HoTinhVăn, chúng tôi chợt nhớ về cho loạt bài: HoTinhVăn – còn mãi một chuyện tình…. ( http://saomaitruongxua.com/showthread.php?t=4521) mà chúng tôi đã đăng tải ngày 04-28-2015, 07:04 AM nghĩa là sau hai ngày chị đã có mặt trong buổi Ra Mắt Tuyển tập Rồi… Đá Cũng Nở Hoa tại mùa nắng Saigon này… Nhưng khi màu đỏ của chị HôTinhVăn cũng là màu đỏ của mùa hạ, chứ chưa thể nức nở như chị ThanhThuy hoặc của chị MinhNguyệt, AnhTuyết…. mà màu đỏ của chị lúc này là màu của một câu chuyện tình đang ở hai đầu nỗi nhớ… hôm nay rồi; chị chưa thể gặp nhau của một nàng ChứcNữHTV được !!! và cái màu đỏ của chị HTV bây giờ - sẽ là màu của một câu chuyện tình của chị - không hiểu bắt nguồn từ cái thưở xưa nào ? Màu đỏ của chị TinhVăn là cũng là màu đỏ của loài hoa phượng, có tiếng ve ngân nga, cái màu đỏ của chuyện tình yêu me chua, của cơn mưa mùa hạ đã tạnh hẵn, để tiếng ve chui lên và còn chờ “người ấy” về bắt giùm… câu chuyện tình đời để còn gặp nhau và ôn lại chuyện ngày xưa, của những trang lưu ký ngày nào ! của những chú bướm vàng – ép vào vở cùng hoa phượng vĩ, và nhất là của nhau trong lặng lẽ vì chờ anh….
Một thi phẩm trong chùm thi ca của chị HoTinhVăn vẫn còn đó nét ngây thơ của một lứa tuổi học trò “đã qua đi” – để hôm nay trên bước đường đời, HátTêVê của chúng ta vẫn còn ngồi lại trong thầm tưởng mà không biết có giọt buồn nào nhỏ xuống cùng thiên thu ? Khác với chị ThanhThủy, khác với thi nữ MinhNguyệt, và cũng khác với thi nữ AnhTuyết, ở đây HôTinhVăn cho dẫu mang trên mình một sắc hoa, nhưng sắc hoa của HoTinhVăn chỉ để mà nhớ - chỉ để đón chờ và mong đợi cho một người đang đi xa và có thể quay trở lại, còn “cái người” của ÁnhTuyết, của ThanhThủy, của MinhNguyệt… không biết có còn trở về chốn xưa nữa hay không ???
Anh hẹn em hạ nay sẽ quay về Mà sao đến giờ này anh chưa thể? Phượng đã cháy đỏ trời anh yêu nhé! Ve ngân nga em lại bồn chồn. Mấy hôm rày em nhớ đến anh hơn Muốn cùng anh kể về ngày thơ dại Chùm me chua giờ này đang kết trái Đợi anh về, anh hái tặng ... cho em! Mưa tạnh rồi có vài chú ve đêm Cánh mỏng tang chui lên từ lòng đất Em chờ anh trở về cùng tìm bắt Hai chúng mình ôn lại chuyện ngày thơ Và giờ đây hạ đến lại mộng mơ Em muốn cùng nhớ về thời áo trắng Nhớ cành phượng ngày nào, sao xa vắng Nhớ, chao ôi! nhớ lắm những trưa hè! Nhớ ngày sắp thi, học ôn suốt đêm về Em ngủ gật, anh ngắm nhìn lặng lẽ Tuổi thơ ơi, sao mà yêu đến thế! Anh trở về đất mẹ để cùng em.... Đêm nay buồn giở nhật kí ra xem Ừ mới đó khá lâu rồi anh nhỉ Chú bướm vàng ép từ hoa phượng vỹ Vẫn nguyên sơ nét đẹp ngày xanh. Hạ về rồi em lặng lẽ ... chờ anh... (HẠ ĐẾN RỒI ĐÓ ANH.- HỒ TỊNH VĂN.)
" /> " /> " /> Thi nữ HoTinhVăn – một sắc màu hoa phượng của xứ Nghệ… Đã không biết bao nhiêu loạt bài mà chúng tôi cũng đã viết về cho những mùa hạ buồn của một đời người học trò mà ngày xưa ai ai cũng có cho mình những nỗi nhớ… Để rồi hôm nay khi nhắc lại – thì ai ai cũng cùng chung nhau với một bản tình ca như thế, ngày trước chúng tôi đề cập về cho những hồn thơ SaoMai với những bài về mùa hạ một khi tạm giã từ những sách đèn và phải xếp bút nghiên để còn mãi đi vào tận những chốn chân trời vĩnh biệt… và hôm nay nhân với một sắc màu đỏ cũng của một loài hoa mang nặng những tình khúc buồn, thì những con người thi ca hôm nay như AnhTuyet, ThanhThuy, MinhNguyet, HoTinhVăn, HongThy, DiemTrang….. Có lẽ cũng còn mãi trong ai với những dư âm và còn mãi những tình khúc… chưa khi nào về sau sẽ có những đoạn kết !!!
Hay lại một lần nữa – khi nhắc đến người chị thi nữ HaNguyên, MinhMong, NgoGaiPTH, hoặc là CungQuang, TieuThư…. Tất cả hầu như cùng chung với một bản tình ca như thế - vì ai ai cũng đã đi qua một lứa tuổi học trò, lứa tuổi mà năm nào cũng bị chìm đắm vào sắc màu hoa phượng và những dòng lưu ký… Rồi hôm nay khi bóng hoàng hôn đã phủ đầy trên tất cả… thì rồi lại ai ai cũng vẫn còn nhớ cho mình với những kỷ niệm, những ký ức chưa nỗi tàn phai…
Giờ này khi chúng tôi ngồi nhìn lại cho một quãng hồi ức như thế này, thì những con người của sắc màu hoa phượng kia, có lẽ cũng đã có một cõi riêng cho mình để cũng mà nhớ, mà suy tư, và để mà thầm lặng với một đời còn lại ??? Có lẽ mỗi con người đều có một thế giới riêng lẻ cho mình để mà buồn và vấn vương – phải thế không… Mùa hạ cũng đang dần đi qua, bỏ lại phía sau nào là những hình tượng – nhưng luyến nhớ và có khi cả những giọt nước mắt… Ngày mai – nếu một ngày mai nào đó tất cả sẽ không còn thấy cho mình một mùa hạ, không còn thấy được cho mình một màu đỏ thắm nữa … Thì có lẽ lúc ấy – chắc tất cả đã đi vào một cõi tàn tro rồi… Đời người ai cũng rồi như thế - cho dù mùa phượng buồn năm nay hay là những năm xa xưa qua rồi – thì cái ký ức dấu tàn vẫn cứ còn mãi cho mỗi con người trở thành những biệt khúc, hoặc còn là những dư âm, mà cái dư âm đó có thể hiện rõ lên trong tầm mắt ai… xuôi ngược dòng đời cứ vẫn là con tạo, mà con tạo bao giờ cũng còn có một chút cảm xúc…
" /> " /> Còn đó mãi những mùa hè còn lại – Sao giấc nồng cứ ôm vào thiên thu
" /> Bỏ rơi lại hạ buồn sau tán lá– Sao cứ còn vương mãi tận bao giờ ?
Khi nói đến mùa hè, có lẽ ở đây chúng ta biết bao nhiêu là những người em thế hệ sẽ nghĩ đến mùa hè tạm biệt như thế nào – nhưng ở đây, chúng tôi với bài viết này chỉ đề cập đến cho những con người với một thời say đắm đã qua… Cho dẫu thời gian qua đi và sẽ không bao giờ trở lại để cho chúng ta có được một lần, nhưng với những đoạn hồi ức – những dòng lưu bút ngày xưa mà hôm nay chúng ta nhìn lại – nhưng tại sao lại có một sự đồng cảm vô thường như thế… ở những đầu nỗi nhớ - thì những con người thi nhân này lại cùng đồng cảm một với sắc màu – chúng tôi cứ tạm gọi là màu hoa phượng, phải chăng - ở những đầu nỗi nhớ ấy – mỗi khi hạ về thì sự đồng cảm ấy lại được sự đánh thức – và đánh thức từ chính những con tim – khi khúc ca mùa hè chưa được cất lên, khi âm thanh dạo khúc đầu của bản tình ca mùa hè chưa kết đoạn… thì ai ai cũng khoác cho mình một cái màu đỏ thắm, cái màu của mùa hè, cái màu của tạm biệt, và có lẽ cái màu của nhung nhớ, chính vì vậy mà một áo trắng của ÁnhTuyết, một đỏ sắc hoa của ThanhThuy, một đỏ hồng chưa tàn phai của MinhNguyệt, hay là một sắc đỏ tươi của thi nữ xứ Nghệ HôTinhVăn… hay là màu đỏ thắm nhưng có cái tính chân chất buồn của con người HồngThy, và với cả DiễmTrang, hoặc với một MC TrinhBichTrang…. Thì bản hợp tấu Khúc Ca Mùa hạ – cứ vẫn mãi ngân vang. Vang lên như át cả tiếng ve gọi hè… Để rồi hồn ai cứ mãi còn nức nở nhỏ lệ - khóc thương cho một người đi… mà Người ơi ! Sao anh đi khi hè chưa chợt đến – Màu đỏ hồng đếm bước nhịp trong tim – Rồi hè sang – thì người còn đi mãi – Dấu biệt đường cứ mãi vào thiên thu…
Một mùa hạ nữa – với những hồn thi nữ, cũng với những dòng lưu ký – Hồi ức của một thời đã qua… Hôm nay tất cả chợt nhìn lại… thương thay và tiếc nhớ…
Nguyễn Ngoc Hải Khúc ca vào hạ….
" /> (NNH và Cựu GS SM PhạmXuânHương.Mùa hè năm 2011)
|
|