Tổng số bài gửi : 10 Xem : 61870 Ngày Tham Gia : 05/06/2016
19072016
Lê Phú – trắng bay mờ nhân ảnh
Chút cảm nhận qua hồn thơ của Lê Phú
Lê Phú – trắng bay mờ nhân ảnh
Có lẽ khi nói đến tên tuổi Lê Phú, người ta sẽ nghĩ đến anh với những nét họa thần tài và những tác phẩm hội họa hơn là những thi phẩm mang nặng với tính cách trữ tình.
Nêu chúng ta cứ nghĩ những nét họa kia là những nét viết thư pháp cấp cao từ một hình vẽ khắc họa lên một câu thơ – thì có lẽ chỉ cần một tác phẩm thôi – thì những nét khắc họa đó từ một tư duy đa tình và lãng mạn để từ đó trở thành một thi phẩm mang nặng những tình sầu trong anh… Nếu “Làn khói trắng” cứ bay loãng vào khoảng không như một bức họa vô tình với một tác phẩm vùng mây nước non hùng vĩ, thì đến khi hoàn thành – người ta sẽ nhận thấy một bức họa lãng mạn tuyệt diệu với những vần thơ trữ tình và đau thương, trong một lần nơi những vùng đất mà anh đã ghé qua…
" /> Họa sĩ - Thi sĩ Lê Phú (Nhóm thơ ca ThiVănViệt - Saigon)
Có thể nói trong tác phẩm: Bài Thơ Khói Trắng của anh, chúng ta sẽ nhận thấy một nét khắc họa trong một bức tranh sơn thủy hữu tình, để từ đây – chúng ta sẽ thấy trong anh một câu chuyện tình đầy ắp những thương đau và niềm mong manh của một con người nghệ sĩ… Với tính từ Nghệ sĩ ở đây trong con người của anh Lê Phú, chúng tôi muốn nói đến Thi và Họa trong bốn sắc thái đa tình của người nghệ thuật là: Cầm, Kỳ, Thi, Họa… mà trong anh đã trot mang nặng với hai con đường…
Xin được hân hạnh giới thiệu với quý độc giả một thi phẩm trong những bức họa tháng bảy như sau:
Thơ tháng 7 Bài thơ Khói Trắng
Sài gòn có hai mùa mưa nắng Không có bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông Làm sao thấy lá vàng rơi trên phố Sao thấy rét run người tận quê em
Quê em đó có Hòn Gai, Cẩm Phả Có biển xanh dài, có vịnh Hạ Long Có động Thiên Cung, Đầu Gỗ, Ba Hầm Có chùa Đồng nằm trên vùng Yên Tử
Em kể rằng hàng cây keo réo gió Trên những ngọn đồi thoang thoảng hương bay Đêm nay quê em mưa gió buồn lay Qua hàng cây về Quảng Ninh đất Bắc
Khắp suối đồi có hoa ban màu trắng Trắng cả một vùng trắng cả lối đi Hồn cô Thôn nữ vương mối tình si Vẫn ẩn hiện khi Xuân về Tây Bắc
Em cũng kể rằng những đồi sim tím Tím đến u hoài tím tận tim em Em hay về đồi xưa đứng lại xem Bài thơ thưở xưa: Hoa sim màu tím
Khói trắng ơi em đi về khắp nẻo Đến dần đêm em kể chuyện tôi nghe Tháng bảy mùa này mưa gió lạnh se Em khẽ đến làn khói sương mờ ảo
Anh ở Sài gòn không màu tuyết trắng Không lá vàng bay khi rụng vào thu Không có hoa ban sim tím lời ru Chỉ có bức tranh hai mùa mưa nắng
Tôi vẽ lá vàng hoa ban sắc trắng Rồi tím hoa sim, em thích bài thơ Vẽ dòng biển xanh buồn thẳm sương mờ Vẽ những đồi xưa, màu xanh biên biếc
Tiếng chuông ngân, em về đi kẻo trễ Tôi – trầm buồn – làn khói trắng bay bay. (Lê Phú)
Nếu nói về một loạt thi phẩm của tác giả Lê Phú – chúng tôi xin được đề cập đến những bài của hai tháng sáu và bảy của thi nhân như: Tiễn một linh hồn, Bài thơ tháng sáu, Sắc xám mưa giăng, Ngày mười bảy tháng năm (Tháng sáu) và những bài: Nước mắt tuổi mười bảy, Tôi đặt tên em là Khói trắng / 1 và 2; Những cây bút chì màu cũ, Hội An phố cổ có mưa không em, Bà Mẹ nuôi của tôi, và bài Tuổi thơ quê hương Cần Đước (Long An) – Thi phẩm tặng về anh Nguyễn Thiện) – thì có lẽ mỗi bài thơ cũng là một nét họa bì như những bức tranh của anh ký họa trong một khoảnh khắc, nhưng ở đây những nét ký họa của anh là những chuỗi tâm tư buồn thảm về cho mỗi câu chuyện qua với những tựa đề của mỗi bài, có lẽ người thi nhân nào cũng thế… Cái tựa đề là mỗi nét họa tâm tư sầu muộn mà chính đáy lòng của mỗi con người thi nhân đã viết lên những tâm tư của mình ở trong đó… Ở đây không phải chúng tôi viết về cho tác giả Lê Phú là người đầu tiên trong lĩnh vực cảm nhận về thi ca, mà cũng có lẽ là một con người thứ mấy mươi rồi, nhưng mỗi con người thi nhân – thì chúng tôi đều có những cảm xúc riêng về cho một hay nhiều bài của con người thi nhân đó…
Với Lê Phú, một con người họa sĩ… chúng tôi cũng có nhiều và rất nhiều cảm xúc qua những nét họa của anh khi chúng tôi tường tận qua những bức tranh vẽ của anh, nhưng ở đây – ngoài nét họa đa tài ấy, chúng tôi muốn nhấn mạnh qua những thi phẩm của chính anh – mà chúng tôi biết chắc rằng, đó chính là những tâm tư đã cùng anh theo suốt một quãng thời gian nơi quê hương miền Trung và ngay cả miền Bắc mà anh từng đi tới… Có thể nói trong thi phẩm: Bài thơ tháng Bảy với một cảm xúc: Bài thơ Khói Trắng – để nhớ về cho một linh hồn người trinh nữ miền sơn cước xa xôi nào đó…. Nếu ngày xưa – nhạc sĩ Trần Tiến đã lê gót chân mình qua vùng Sầm Nưa để nhớ về hình bóng của một người con gái trong bản tình ca: Lá Diêu Bông, thì có lẽ hôm nay với người họa sĩ tài danh Lê Phú (trong nhóm ThiVănViệt – đã từng lê gót tới vùng quê Bắc xa xôi để cũng nhớ về cho một người em gái sơn nữ…. và rồi cái tình lưu luyến ấy đã khắc họa cho anh qua Bài thơ Khói Trắng và cứ làm cho anh phải day dứt và nhớ mãi…. Nếu Chuyện tình La Lan – một sáng tác của Cố nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ thì có lẽ người con gái “Khói Trắng của Lê Phú” trong thi phẩm này … mà chúng tôi “chưa có dịp chia buồn về cho một người con gái vùng cao Tây Bắc, để rồi hôm nay, người họa sĩ miền Nam Lê Phú đã vô tình ngang qua nhìn thấy một làn mây trắng với hình người thôn nữ trên trời xanh – như đang nhìn xuống anh và nở nụ cười duyên… Từ đó “không lẽ cái hồn người trinh nữ ấy” cứ quấn quýt mãi và làm cho chàng họa sĩ miền Nam có những tâm tư buồn và thốt lên những lời lẽ đau thương trong bài thơ ???
Có lẽ vùng đất Saigon của miền Nam một năm chỉ có hai mùa với những giọt mưa và những hạt nắng… thì có lẽ chưa thể làm dịu lòng người họa sĩ đa tình miền Nam…. Mà anh còn phải ra tận ngoài miền Trung và cả phương Bắc, để tận mắt nhìn cái nắng ấm dịu của một mùa thu, cái nắng hạ của miền Trung và nhớ về cái gió đông sầu nhớ của cái rét miền Trung ấy xem thử nó như thế nào – miền Trung – quê hương của chúng tôi ngày xưa, và cho đến nay – khi mà những người con quê nhà miền Trung đã xa rồi ly hương – có lẽ anh Lê Phú cũng như thế mà thôi… Nếu quê hương Quảng Ninh với người em gái sơn nữ vùng cao của miền Tây Bắc nào đó đã một lần vô tình ru hồn với người họa sĩ tài hoa đất phương Nam – có lẽ cái nắng hạ miền Nam – Saigon – ngày ấy – chưa đủ ru tình cho họa sĩ Lê Phú viết lên một khúc ca ân tình trong bài thơ – Nhớ em miền Tây Bắc ấy, để rồi ngày hôm nay – với thời gian hai tháng trời chưa tròn đủ một vành khuyên – tại sao anh đã cho ra đời và cống hiến cùng quý độc giả qua những bài lãng mạn và trữ tình như thế ???? Và đó là một dấu hỏi lớn trong ai – khi anh cứ viết về người con gái miền đất Bắc ???
Sài gòn có hai mùa mưa nắng Không có bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông Làm sao thấy lá vàng rơi trên phố Sao thấy rét run người tận quê em
Quê em đó có Hòn Gai, Cẩm Phả Có biển xanh dài, có vịnh Hạ Long Có động Thiên Cung, Đầu Gỗ, Ba Hầm Có chùa Đồng nằm trên vùng Yên Tử
Em kể rằng hàng cây keo réo gió Trên những ngọn đồi thoang thoảng hương bay Đêm nay quê em mưa gió buồn lay Qua hàng cây về Quảng Ninh đất Bắc . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . (Bài thơ Khói Trắng – Lê Phú)
Nếu ai có dịp về miền Tây Bắc của Tổ quốc – chắc hẵn cũng sẽ thấy luôn ngát hương một màu và mùi thơm dịu vợi của những mùa hoa ban trên những núi đồi của quê hương mình nói chung, với người họa sĩ Lê Phú – chắc hẵn cũng không nằm ngoài tâm tình đó với lòng mình đối với quê hương, và nếu ai đã từng nghe nhạc phẩm: Chuyện tình La Lan của Cố nhạc sĩ Hoàng Thi thơ thì mới hay biết một con người và một câu chuyện tình sẽ đẹp như thế nào…. Ở đây- có lẽ vùng núi rừng Tây Bắc một lần nào đó đã quyến rũ con người của người họa sĩ tài ba của vùng đất phương Nam còn mãi quay về với người em gái sơn nữ… nhưng khi anh về - thì em đã ra đi rồi – chuyện ra đi vĩnh viễn của một nàng sơn nữ - chưa kịp nói lời biệt ly với một chàng trai đất phương Nam, để rồi ngày về, thì nàng không còn nữa, Chuyện ngày xưa – La Lan của Hoàng Thi Thơ… còn hôm nay – người họa sĩ Lê Phú như còn mãi giấu kín trong lòng và anh chưa kịp nói tên của một “người em gái sơn nữ” ngày xưa – để rồi ngày về của anh với núi đồi Tây Bắc – thì em đã vĩnh viễn ra đi… Chuyện ngày xưa như người anh trai Hữu Loan với người con gái chiều sim tím Lê Đỗ Thị Ninh đã âm thầm ra đi trong một buổi chiều, để ngày về của chàng trai lính trận thì bóng em đã không còn mà chỉ còn lại “chiếc bình hoa ngày cưới” – còn hôm nay – ngay cả chúng tôi cũng chưa biết tên người con gái sơn nữ của họa sĩ Lê Phú là gì – nhưng chúng tôi chỉ biết là “người em Khói Trắng” mà thôi….
" /> Lê Phú và một nét khắc họa cho một tương lai sẽ như thế này đây !!!
Có khi nào câu chuyện lòng còn chất chứa một ẩn giấu, cứ mãi thầm chôn kín trong tâm tư của một người họa danh như Lê Phú để rồi anh cứ mãi thầm đau trong lòng…. Có lẽ Vùng đất núi đồi Tây Bắc mà khi anh về - mùi hoa ban trắng bay đã trở thành “một làn khói trắng” hiện nguyên linh hồn của người em gái miền sơn cước chào đón người anh đất phương Nam ??? Và rồi làn khói trắng ấy cứ mãi hòa quyện với không gian núi rừng trên đầu anh… và cứ mãi dần trôi không thể tan đi và đã trở thành một đám mây trắng cứ còn mãi theo anh trong những ngày về, chúng tôi cứ tạm gọi mùi thoang thoảng hoa ban của một vùng núi rừng hoang dại, không đua đòi – không bon chen nơi những xứ phồn hoa thành thị - nhưng có lẽ với người họa sĩ đất phương Nam mới nhận thấy được cái bóng dáng vẻ mặt người em ấy đang nhìn anh và mỉm cười mà thôi… không lẽ một chút tình si nào đó mà người con gái miền sơn cước đợi chờ hoài chờ mãi mà hồn em đã hóa thành áng mây bay mãi – bay theo chàng trai ấy …. Nếu là một La Lan của vùng núi rừng Tây Bắc cứ còn mãi quyến luyến trần gian với câu chuyện tình – thì “người em Khói Trắng của Lê Phú” sao cứ mãi còn vấn vương chuyện trần đời – để cho người trai vùng phương Nam cứ còn mãi những nỗi trầm buồn chôn giấu…? – phải chăng đó là một chuyến đò lỡ làng mà chưa kịp đưa người con gái về nhà ai – thì đã gánh lấy cơn cuồng phong phẫn nộ của cuộc đời ???
Người con gái Khói Trắng của Lê Phú – người tình lỡ La Lan đã trót yêu chàng lính trận miền xuôi, hay chuyện tình Cô lái đò bến Hạ - và ngay cả chuyện người em gái trăng tròn lẻ bên chiều sim núi rừng. . . . tất cả chỉ là một chuyện tình lỡ nhịp mà có lẽ khúc nhạc tình Bolero chưa diễn hết một khúc tình ca mà người con gái ấy đã vội vã ra đi và không bao giờ trở lại ???
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . Khắp suối đồi có hoa ban màu trắng Trắng cả một vùng trắng cả lối đi Hồn cô Thôn nữ vương mối tình si Vẫn ẩn hiện khi Xuân về Tây Bắc . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . (Bài thơ Khói Trắng – Lê Phú)
Hình như người họa sĩ Lê Phú, cứ còn mãi khúc tình ca với màu tím hoa sim – nói về câu chuyện lòng của chàng trai vùng phương Nam… chứ ít khi nói về vùng núi rừng Tây Bắc với những mùa hoa ban, nếu miền quê Thanh Hóa ngày xưa mà Cố Thi nhân Hữu Loan nói về màu sim tím trên đồi sim với những chiều tím thì hôm nay – người trai họa danh Lê Phú của vùng đất Phương Nam cũng nói về màu sim tím của quê hương miền Trung, hay cũng giống như người nghệ sĩ Maria LoanLoan Saigon cũng hát về màu tím hoa sim của vùng Khe Sanh Quảng Trị của ngày nào – tất cả cũng chỉ là một màu hoa sim – tất cả cũng chỉ là những sắc tím buồn trôi… mà những câu chuyện tình cứ mãi thầm kín trôi đi trong thời gian và cứ mãi âm thầm… Người tình miền sơn cước vùng Tây Bắc của người trai Lê Phú cũng kể về một màu tím hoa sim vào những mùa hè – hay là những làn hương thoang thoảng của hoa ban để rồi ngày về - làn hương đó trở thành một làn khói trắng mà người trai Lê Phú cứ tạm đặt tên cho người con gái ấy là “người em Khói Trắng” –
Nếu “Bài thơ Khói Trắng” của Lê Phú còn chôn giấu một chuyện sầu của lòng – thì “Những đồi hoa sim” hay “Màu tím hoa sim” và “Chuyện người con gái hái sim” vẫn còn đó những chiều tím buồn trôi – Nếu thi phẩm “Những cây bút chì màu cũ” của Lê Phú nói về những nét khắc họa của cuộc đời với một câu chuyện lòng khó phai – thì “Chuyện tình La Lan” mà Hoàng Thi Thơ đã diễn tả cũng nói lên với hai nỗi sầu chất chứa trong tình cảm những dấu lặng thầm – để rồi những chàng lính trận hay người họa sĩ tài danh đất phương Nam cứ mãi còn cho mình với những nỗi sầu – Nếu chúng ta đọc trong những bài viết mà chúng tôi đã viết về cho chị Maria LoanLoan Saigon (S.Fransisco) hay là người nghệ sĩ với những nỗi nhớ về cố hương Hoài Hương Nguyễn (Sacramento CA) để rồi sẽ thấy được những tâm tư của chính những con người luôn mang nặng những sầu nhớ… Hình như trong mỗi con người – đều có những tâm tư tình cảm riêng cho chính mình…. Hay bài viết về cho chị KimChi-HoaTímNgàyXưa trên vùng biển Mũi Né vào năm xưa… để mỗi lòng dạ con người còn mang lấy những nỗi sầu riêng lẻ - ở đây chúng tôi đang nói về cho người trai họa sĩ tài danh Lê Phú với câu chuyện lòng người sơn nữ Khói Trắng của anh qua thi phẩm viết tặng cho “người em Khói Trắng” như thế - có lẽ cái “đang là” của anh – có khi nào với một sự trùng hợp ngẫu nhiên ở trong anh – để mỗi khi chúng tôi ngồi chuyện trò với anh, thì anh chỉ nói một đôi chút về cho ngươi con gái duyên dáng vùng sơn cước ấy
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Em cũng kể rằng những đồi sim tím Tím đến u hoài tím tận tim em Em hay về đồi xưa đứng lại xem Bài thơ thưở xưa: Hoa sim màu tím
Khói trắng ơi em đi về khắp nẻo Đến dần đêm em kể chuyện tôi nghe Tháng bảy mùa này mưa gió lạnh se Em khẽ đến làn khói sương mờ ảo . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . (Bài thơ Khói Trắng – Lê Phú)
Một lần nào đó – khi anh về quê hương xứ Sapa và chứng kiến những hạt tuyết rơi rơi trong cái lạnh và sương mở ảo, lúc ấy người em gái Khói Trắng của anh có hiện nguyên hình trên đỉnh núi Phăng-Xi-Păng cùng với dãy Hoàng Liên Sơn để nhìn thấy những vùng đồi hoa ban một màu trắng – hay đó chính là những làn khói mây bay – chưa ẩn linh hồn người trinh nữ đang chào đón những con người đất phương Nam ??? Nếu từ ngàn xưa vùng hoa lệ đô hội Saigon không màu tuyết trắng – thì những ngàn mây trên những núi đồi của vùng Tây Bắc sao cứ mãi còn với những cụm mây mang bóng hình người con gái cứ mãi bay bay dập dờn trong sương sớm ? Có lẽ vùng núi rừng nơi ấy – khi anh về - có phải độ vào thu hay không, mà lá vàng cứ vẫn mãi xào xạc, không như trên những con đường của Saigon vẫn có hàng lá me bay, hay cũng còn những lá vàng của những mùa thu – để rồi phải làm cho người anh phương Nam cứ mãi gợi nhớ…
" /> Một góc làm việc thường ngày của Lê Phú tại tư gia (Thủ Đức)
" /> Họa sĩ Lê Phú với một pano quảng cáo cho mình...
Cũng như trên phần mở đầu cho bài viết, chúng tôi cũng đã nói về cho một vùng đất không có bốn mùa thương nhớ mà chỉ có hai mùa mưa nắng với những giọt mưa và nhiều hạt nắng rơi bên thềm, thì với thi phẩm nhớ thương này của anh Lê Phú – hình như đó là một câu chuyện lòng mà anh đã nói lên hết nét chân thật như con người ở vùng đất miền Nam hôm nay – Không có hoa sim tím lời ru – Chỉ có bức tranh hai mùa mưa nắng – có lẽ với những hạt nắng và giọt mưa thôi – thì làm sao cho người trai xứ Nam gợi nhớ cho hết nỗi lòng về cho người em gái sơn nữ xứ Bắc với một chuyện lòng hết đúng nghĩa – có lẽ chính vì vậy – mà anh cũng đã lê gót chân mình – đi khắp vùng miền Trung để nhớ những đồi sim – và được về vùng đất Bắc để thấy được những “làn khói trắng bay” ???
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Anh ở Sài gòn không màu tuyết trắng Không lá vàng bay khi rụng vào thu Không có hoa ban sim tím lời ru Chỉ có bức tranh hai mùa mưa nắng . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . (Bài thơ Khói Trắng – Lê Phú)
Xin được nhắc lại một đoạn trích ở phần trên: . . . . Có thể nói trong tác phẩm: Bài Thơ Khói Trắng của anh, chúng ta sẽ nhận thấy một nét khắc họa trong một bức tranh sơn thủy hữu tình, để từ đây – chúng ta sẽ thấy trong anh một câu chuyện tình đầy ắp những thương đau và niềm mong manh của một con người nghệ sĩ… Thì ngày hôm nay, khi chúng tôi viết về cho anh Lê Phú được thông qua một tác phẩm mà anh đã viết lên hôm nay… Nếu là một người con gái còn sống trên dương thế này – có lẽ họ sẽ chảy những dòng nước mắt – nếu là một người vợ trẻ thì sẽ có những dòng lệ rơi và sau đó đổ thừa cho khói hương bay tỏa… nhưng ở đây với người trai đất phương Nam – có lẽ trong tim anh cũng còn có những dòng lệ sầu buông rơi – và rớt ngay trên chính trái tim mình – Lê Phú – một danh họa thời @ của miền đất phương Nam với những bức họa phục trang về cho một dĩ vãng đã tàn phai theo ngày tháng của những khách hang… nhưng có lẽ trong những nét khắc họa của anh… từ đó gợi lên trong anh với những tâm tư tình cảm – và những niềm tâm tư ấy – ai đã xui khiến anh viết lên những vần thơ, nhưng với những vần thơ đầy dấu lệ của chính anh và của cả cuộc đời…
Nhiều khi chúng tôi ngồi với anh qua những ly rượu, hay những giọt cà phê mặn đắng, chúng tôi nhìn thây được trong anh một thoáng mờ ảo của một nỗi riêng tư mà anh đã trầm buồn và nhả ra làn khói thuốc bay bay… chính những lúc ấy – có lẽ - chúng tôi đọc được ý nghĩ của anh qua làn khói trắng – linh hồn người con gái miền xa đang về bên anh để nhìn thấy và chuyện trò với anh qua một tư duy… cho dẫu trên đường phố Saigon – hay quán khuya nào đó dòng người qua lại và xe cộ cứ mãi còn thoi đưa… nhưng người tình Lê Phú cứ còn mãi để tâm tư của mình về với miền sơn cước tây Bắc xa xôi nào đó nhớ về cho một loài hoa ban, hay nhớ về cho những đồi sim chiều tím… để trong anh vẫn còn mang nặng một chút tình sầu buông thả của một chuỗi ngày còn bên nhau ???
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Tôi vẽ lá vàng hoa ban sắc trắng Rồi tím hoa sim, em thích bài thơ Vẽ dòng biển xanh buồn thẳm sương mờ Vẽ những đồi xưa, màu xanh biên biếc
Tiếng chuông ngân, em về đi kẻo trễ Tôi – trầm buồn – làn khói trắng bay bay. (Bài thơ Tháng Bảy - Lê Phú)
" /> " /> Lê Phú tại Trung Tâm Hành hương Thánh Mẫu La Vang - Quảng Trị
Thế mới biết cái tâm tư tình cảm và lãng mạn của một con người mang tính nghệ sĩ khi đã làm một lĩnh vực nghệ thuật… chúng ta mới thấy được một khía cạnh của cuộc đời là như thế - cái tính chất có mang nét phù phiếm lắm không, đôi khi chúng ta vẫn nhận thấy cái tâm tư tình cảm và tư duy trong mỗi con người đang còn sống trên cõi đời này là như thế, phải như thế, vì cái tính nghệ thuật sẽ có muôn hình vạn trạng với mỗi cá nhân của con người mình… Còn ở đây – hôm nay chúng tôi đang viết về một đoản khúc ngắn để tâm sự với anh Lê Phú – cũng như trước đây chúng tôi đã viết về cho nhiều người qua những vần thơ… có lẽ với những con người nghệ sĩ chuyên mang nặng sầu tư với những lĩnh vực nghệ thuật, thì cái hồn, cái màu hoa và cả những sắc thái của cuộc đời – sẽ còn đọng lại trong ai đó những tính chất riêng biệt về cho mình… với nhóm Thi Văn Việt Saigon nói riêng và tất cả những con người trong làng thơ văn nói chung, không biết chúng tôi sẽ còn nói về cho ai nữa – để một mai nào đó – chúng tôi cũng như với tất cả những con người mà chúng tôi “đã đề cập” có còn nhớ về cho một chuỗi ngày còn bên nhau hay không ? Xin được nhắc lại một câu nói nhận định về cho anh ở trên: . . . . Với tính từ Nghệ sĩ ở đây trong con người của anh Lê Phú, chúng tôi muốn nói đến Thi và Họa trong bốn sắc thái đa tình của những con người đang làm nghệ thuật là: Cầm, Kỳ, Thi, Họa… mà trong anh đã trót mang nặng với hai con đường… thì không biết ngoài những bức họa thường tình của anh – chúng tôi còn nhận thấy được trong tương lai với anh những tâm tình nào… để cống hiến cho đời những nét tâm tư và khắc khoải ấy ???
Hy vọng rằng – với con người như anh – hay những con người mà chúng tôi đã đề cập với thời gian trước… Lê Phú sẽ còn khắc họa cho mình những nét riêng và sẽ còn mang tính những dấu hằn chưa buông thả, để ngoài những nét họa của anh – chúng tôi sẽ còn nhìn thấy những thi phẩm “Khói Trắng nào đó” ghi dấu về anh với những câu chuyện lòng – xin cầu chúc cho anh luôn được toại nguyện theo một tư duy Chân Thiện Mỹ mà Trời đã phú cho anh – Kính chào anh Lê Phú…..
NguyeNgocHai
" /> Nhớ ai một thưở xa rồi Tình trong như đã -bồi hồi ngoài che Dẫu tình vẫn lắm còn e Tình người sơn nữ vẫn nghe thẹn thùng.
" /> NgNgHai trong một buổi tiệc sinh nhật anh Lê Phú (Tân Bình Saigon)
___________________________________
Mời quý độc giả thưởng thức lại nhạc phẩm: Chuyện tình La Lan Sáng tác: Hoàng Thi Thơ - Trình bày: Ca sĩ Như Quỳnh