Cuối cùng cũng một buổi chiều
Hanh hanh nắng núi,hiu hiu gió đồng
Khăn tang một dải lụa hồng
Có người đứng khóc nát lòng núi ơi.!
.....................................
Nhà tôi xa lắm tận Nam Quan
Có núi có sông có gió ngàn
Có những đồi hoa mua nở tím
Có người con gái mắt long lanh
Nhà nàng cũng ở cạnh nhà tôi
Có những hoa ban nở trắng đồi
Ánh mắt nàng nhìn như khẽ lắm
Mơ màng xao xuyến nửa hồn tôi
Thế rồi Nam Ải giặc tràn sang
Từ biệt dấu yêu với xóm làng
Cầm súng lên đường tôi nhập ngũ
Mẹ hiền đưa tiễn lệ rơi nhanh
Cành hoa ban trắng em trao gửi
Trước lúc anh đi hẹn trở về
Nhờ cậy em sang chăm sóc mẹ
An lòng chờ đợi nghĩa phu thê
..........................
Chiến trường hoa nở tanh mùi máu
Đồng đội bao người an giấc thu
Khói lửa đêm ngày vang tiếng súng
Tử sinh lơ lửng chiếu trên đầu
Đêm nay trăng sáng anh ngồi gác
Nhắn gửi yêu thương đến một người
Chờ đợi an lòng ngày giải phóng
Trầu cau sính lễ rạng ngời ngời
........................
Hoà bình lập lại yên non nước
Giấc mộng tôi còn vui núi sông
Đằng đẵng đợi chờ thân phận gái
Em tôi nuốt lệ ngược vào lòng
..........................
Đã mấy lần thư mẹ bảo tôi
Mày về lấy vợ khỏi chìm trôi
Người ta thân gái còn hương phấn
Sao nỡ mày thời bạc tựa vôi
Thế mà tôi lỡ mùa trăng mãi
Đò dọc đò ngang tội má hồng
Nhỏ lệ đêm về nghe chát đắng
Cuối cùng con sáo cũng sang sông
Mẹ tôi đứng lặng bờ sông tiễn
Tiếc ngẩn tiếc ngơ bóng giáng ngà
Lầm lũi tuổi già cô quạnh quá
Hai hàng châu ngọc rớt trong mưa
Thế rồi mẹ tôi khuất chân núi
Chẳng kịp chờ con nhắn một lời
Vội vã tôi về trong nước mắt
Thắt lòng tiếng khóc khẽ buông lơi
.......................
Mộ xanh cỏ mọc lưng chừng núi
Bàng bạc trăng soi một bóng hồng
Nhoà nhạt hương đèn cay mắt quá
Hai người sao chẳng đợi chờ tôi.!
Hữu Duyên.