NÉT QUÊ
Phương Đông, trời đã ửng hồng,
Dần trôi vài đám mây bông lững lờ.
Mình toan cầm bút làm thơ,
Bởi đây cảnh đẹp đã chờ từ lâu.
Đồng xa in rõ cây cầu,
Người đi rảo bước, đàn trâu hững hờ.
Cánh đồng như thực, như mơ,
Nửa xanh biếc lúa, nửa ngô dựng cờ.
Sông xa cỏ biếc đôi bờ,
Người đi đâu để ngẩn ngơ bóng thuyền.
Bãi dâu xanh biếc làng bên,
Dòng sông nước chảy nối liền chân mây.
Gió rung xào xạc bờ cây,
Nghe trong câu hát: “: Đất này bình yên….”
./.
Lê Hải Châu