THƯƠNG CON RẮN
Một người lữ khách qua đường,
Đoái thương con rắn tuyết sương dập vùi.
Than ôi! Nó đã cứng rồi,
Hồn thiêng giờ chắc ở nơi suối vàng.
Lệ rơi lã chã hai hàng,
Tấm lòng lữ khách ngổn ngang nỗi sầu.
Giờ đem gửi nó vào đâu?
Quanh đây chẳng có chỗ nào thôn trang.
Chi bằng ta cứ nhẹ nhàng,
Dùng ngay hơi ấm ta mang trong mình.
Đời người, cứu một sinh linh,
Tu nhân tích đức cho mình dài lâu.
Mười năm chăm chỉ nguyện cầu,
Nào đâu tính tháng, nào đâu kể ngày.
Mười năm niệm Phật ăn chay,
Những mong quả phúc lấp đầy bến mê.
Tưởng đâu cái chết cận kề,
Tưởng đâu giá rét tái tê đọa đầy.
Trời còn để cửa này đây,
Những mong con rắn có ngày hồi sinh.
Đầu tiên nó khẽ cựa mình,
Tiếp theo nó khẽ rung rinh cái đầu.
Hỏi mình đang ở nơi đâu,
Hỏi mình nhờ phép nhiệm màu của ai?
Toàn thân nó duỗi thật dài,
Phương Đông chút nắng ban mai ấm dần.
Lúc đầu có chút phân vân,
Nó nhìn ông khách lúc gần lúc xa.
Thê rồi bản tính Mãng xà,
Mở mồm hung dữ lu loa đủ điều.
Rằng tôi đáng giá bao nhiêu,
Rằng ông tàn hại quá nhiều sinh linh.
Chọn tôi làm vật hy sinh,
Chọn tôi làm tội, làm tình bấy nay.
Ông khoe quả đức cao dày,
Ông khoe niệm Phật ăn chay suốt đời.
Thế mà họ tộc nhà tôi,
Bị ông tận diệt từ hồi năm xưa.
Cây có vụ, trái có mùa,
Còn Người bắt rắn chỉ ưa đếm tiền.
Thế rồi dứt mạch huyên thiên,
Nó vươn cái cổ đớp liền cánh tay.
Than ôi! quả phúc cao dày,
Tiếc cho lữ khách chẳng may nhỡ nhàng.
Bỗng dưng gặp phải đòn oan,
Chỉ vì lẫn lộn giữa Vàng với Thau.
Tai ương giáng mạnh xuống đầu,
Oan này biết có nơi đâu giãi bày.
***
Biết xưa mà ngẫm đến nay,
Đời đang cần giúp chỗ này, chỗ kia.
Trời còn khi nắng khi mưa,
Nhầm thương Kẻ Ác-nó lừa trắng tay.
./.
Lê Hải Châu