Diễn Đàn Văn Thơ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Văn Thơ

Giao Lưu Thơ Văn - Không Chính Trị - Tôn Giáo
 
Trang ChínhTrang Chính  Trang ChủTrang Chủ  Sự kiện  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share | 
 

 TRANG THƠ LÊ HẢI CHÂU

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Lê Hải Châu
Thành Viên Kim Cương
Thành Viên Kim Cương
avatar

Tổng số bài gửi : 239
Xem : 61481
Ngày Tham Gia : 31/07/2016

TRANG THƠ LÊ HẢI CHÂU Empty
05082016
Bài gửiTRANG THƠ LÊ HẢI CHÂU

SỰ TÍCH CHÚ CUỘI-CUNG TRĂNG

(Dựa theo truyện cổ tích Việt Nam)

Thuở xưa trời đất giao hòa,

Khắp nơi đâu cũng hoan ca Thái bình.

Dẫu còn kẻ trọng người khinh,

Nhân gian vẫn quí chữ Tình là hơn.

Từ nơi cùng cốc thâm sơn,

Tới nơi sóng vỗ rập rờn đảo xa.

Năm châu chưa phải một nhà,

Giàu nghèo tuy có chia ra hạng người.

Mà hoa vẫn nở nơi nơi,

Mà chim vẫn hót những lời yêu thương.

Chuyện rằng ở một xứ Mường,

Dân tình phát rẫy làm nương bốn mừa.

Quanh năm chăm chỉ cày bừa,

Đói no san sẻ cho vừa lòng nhau.

Giàu thì chưa hẳn đã giàu,

Tình làng nghĩa xóm trước sau vẹn toàn.

Xa xa khuất nẻo nhà Lang,

Có anh chàng Cuội thuộc hàng bần gia.

Với chàng, rừng núi là nhà,

Quanh năm bán củi chợ xa chợ gần.

Một hôm vào độ cuối Xuân,

Chàng đang đốn củi ở gần cửa hang.

Chợt nghe súng nổ ùng oàng,

Thợ săn mươi gã tạt ngang cánh rừng.

Dăm người có vẻ rất hung,

Vào hang đập phá, nhổ từng bụi cây.

Hổ con lúc đó một bầy,

Cứ như trẻ nhỏ đứng ngây mặt nhìn.

Hai thằng như đã nổi điên,

Gầm lên như thể sấm rền trong hang.

Hổ con tháo chạy quáng quàng,

Bị tên cường bạo chém ngang thân mình.

Cuội ta trông thấy thất kinh,

Sợ rằng chúng sẽ biết mình trên cây.

May cho chú Cuội lúc này,

Bọn kia nghe gọi, rời ngay khỏi rừng.

Cuội nhìn thấy đám cây rung,

Thì ra hổ mẹ nhớ chừng về hang.

Than ôi! thật quá phũ phàng,

Hổ con nằm đó máu loang khắp người.

Nền hang máu vãi máu rơi,

Cỏ cây đầy dấu chân người chà lên.

Nó gầm những tiếng vang rền,

Nghiến răng cố nén tiếng rên não nùng.

Thế rồi-sao lạ quá chừng,

Nó ra bờ suối trông chừng gốc cây.

Miệng nhai một nắm lá đầy,

Ba chân bốn cẳng chạy ngay trở về.

Cuội ta như tỉnh như mê,

Cố xem con Hổ tính bề gì đây.

Há mồm, nó mớm lá cây,

Lạ thay bầy Hổ mặt mày nở ra.

Rồi niềm vui chợt vỡ òa,

Hổ con, hổ mẹ bước ra cuối rừng.

Cuội ta khôn xiết vui mừng,

Nhổ ngay cây ấy giắt lưng đem về.

Hàng ngày đốn củi, làm thuê,

Cuội ta lại có thêm nghề lương Y.

Dù ai đau ốm kiểu  gì,

Nhai vài ngọn lá bệnh chi cũng lành.

Ngay như con chó của anh,

Qua sông đuối nước sắp thành thây ma.

Thế mà chỉ chút lá Đa,

Quả nhiên màu nhiệm như là thuốc tiên.

Ông Trời định mối lương duyên,

Có viên Phú hộ cũng miền thượng du.

Trong nhà có một Tiểu thư,

Dịu dàng chăm chỉ cần cù đoan trang.

Gần xa đã có mấy chàng,

Rắp ranh bắn sẻ, tính sang đặt trầu.

Nàng chưa gieo quả Tú cầu,

Bởi còn e ngại nông sâu khó dò.

Thế rồi năm ấy lụt to,

Dân tình nhiều chỗ đắm đò vỡ đê.

Cuối năm mới đỡ đôi bề,

Đoàn người dắt díu về quê dựng nhà.

Người thì đẵn gỗ rừng xa,

Những ai yếu sức ở nhà làm nương.

Tin truyền từ phía biên cương,

Giặc Tàu tàn bạo cướp đường tràn sang.

Đúng là một lũ sài lang,

Máu oan lại nhuộm xóm làng, đồng quê.

Đến khi chúng chịu rút về,

Cuội ta dốc sức mải mê cứu người.

Trong tay sẵn có thuốc rồi,

Người nhai kẻ đắp đẩy lui tử thần.

Kìa Ai phơi phới tuổi Xuân?

Lưỡi dao oan nghiệt chém gần đứt đôi.

Toàn thân đã lạnh ngắt rồi,

Giặc còn moi ruột quẳng nơi cửa vườn.

Mới trông Cuội đã hoảng hồn,

Làm sao có ruột thay luôn cứu nàng?

Có người thấy ngại bàn ngang,

Vả chăng mình có họ hàng gì đâu?

Nhưng chàng kiên quyết lắc đầu,

Tình làng nghĩa xóm cứu nhau lúc này.

Các anh lấy đất về đây,

Để tôi thử cái mẹo này xem sao.

Vài người tìm xuống góc ao,

Lấy ngay đất sét đem vào thật nhanh.

Chàng tuy chẳng có học hành,

Thế nhưng tâm trí tinh anh khác thường.

Rồi bằng cả sự yêu thương,

Rồi bằng cả sự khiêm nhường xưa nay.

Chỉ từ nắm đất trong tay,

Đã thành bộ ruột đủ đầy trước sau.

Lắp vào, để mọi người khâu,

Rồi chàng đem thuốc nhiệm màu bấy nay.

Chẳng cần giã, chẳng cần xay,

Chàng nhai lấy nước mớm ngay cho nàng.

Phú ông lệ giỏ hai hàng,

Cầu cho trời tạnh mây quang lúc này.

Đoái thương con gái già đây,

Nếu như sống được, ơn này khắc sâu!

Thời gian chừng giập miếng trầu,

Bỗng nàng chớp mắt rơi châu nhíu mày.

Hỏi sao tôi lại ở đây,

Hỏi bây giờ đã sang ngày hay đêm?

Phú ông quì xuống vái liền,

Con ơi, nhờ có thuốc tiên của chàng!

Đời con nhiều lúc trái ngang,

Thì nay duyên đã rõ ràng, con ơi!!

Nàng hơi e lệ mỉm cười,

Còn chàng sung sướng đánh rơi cả rìu.

Ôi tình yêu! Ôi tình yêu,

Bấy lâu chàng đã chịu nhiều đắng cay.

Hôm nay có được duyên này,

Chàng vui như chắp cánh bay trong lòng.

Trời cho nên vợ, nên chồng,

Sức trai chàng chẳng ngồi không bữa nào.

Khi thì đốn củi non cao,

Khi đi lấy nấm lại vào rừng sâu.

Cây Đa như có phép màu,

Mùa  qua nối tiếp mùa sau lớn dần.

Thế nhưng có chút phân vân,

Vợ chàng có vẻ như đần hơn xưa.

Cũng đi nương rẫy bốn mùa,

Cũng cày, cũng cấy nắng mưa quản gì.

Thế nhưng hễ nhắc điều chi,

Chừng đâu nửa khắc chưa gì đã quên.

Bạn bè cũng chẳng nhớ tên,

Bảo mua gạo, lại mang tiền vá may.

Mỗi kỳ tưới nước cho cây,

Chàng đều dặn kỹ ý này ý kia.

Nàng nghe cứ bảo là thừa,

Chàng làm như thể em chưa biết gì.

Việc công chàng cứ ra đi,

Ruộng nương nhà cửa có gì em lo.

Khổ thay dạo ấy nắng to,

Nước sông cũng cạn, ao hồ bỏ hoang.

Bấy lâu lại vắng bóng chàng,

Trong lòng nàng thấy hoang mang rối bời.

Ruộng thì cần nước nơi nơi,

Nàng thì có tính nhớ rồi lại quên.

Bẵng đi đến chục hôm liền,

Thiếu người chăm sóc, cây Tiên vật vờ.

Thế rồi như kẻ ngẩn ngơ,

Nàng đành vét nước dưới hồ tưới cây.

Rõ ràng đang giữa ban ngày,

Mà nghe sấm dậy đâu đây ì ầm.

Cuội vừa về đến đầu sân,

Thấy cây rung động có phần ngả nghiêng.

Thế rồi như có phép tiên,

Cái cây bị nhổ bật lên bất ngờ.

Cuội ta chỉ kịp ơ….ơ…!

Thế rồi vứt búa, chàng vồ lấy cây.

Đoái thương cho Cuội lúc này,

Sức người sao thắng sức cây sức Trời.

Chỉ nghe gió cuốn mây trôi,

Cái cây đã đến cửa Trời xa xa.

Thế là số phận đưa đà,

Cuội đành ngồi gốc cây Đa suốt đời.

Để Trâu  ăn cả lúa Trời,

Ngày đêm tơ tưởng nhớ nơi quê nhà.

./.

Ghi chú: Trong cốt truyện viết mấy con hổ con do Cuội giết, nhưng tôi đã sửa lại

Lê Hải Châu
Về Đầu Trang Go down

 Similar topics

-
» TRANG THƠ LÊ HẢI CHÂU
» TRANG THƠ LÊ HẢI CHÂU
» TRANG THƠ LÊ HẢI CHÂU
» TRANG THƠ LÊ HẢI CHÂU
» TRANG THƠ LÊ HẢI CHÂU
Share this post on: reddit

TRANG THƠ LÊ HẢI CHÂU :: Comments

No Comment.
 

TRANG THƠ LÊ HẢI CHÂU

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Văn Thơ :: Forum :: Thơ Tác Giả :: Lê Hải Châu-