THƠ VƯỜN
Tay cầm cái thẻ Hội viên,
Một Câu lạc bộ-Một miền quê riêng.
Ngập tràn cảm xúc thiêng liêng,
Hôn lên cái chữ in nghiêng tên mình.
Này đây dòng chữ Năm sinh,
Này đây màu đỏ cái hình Quốc huy.
Cho dù chưa bõ bèn chi,
Cho dù chưa phải ra gì với ai.
Thế gian lắm kẻ đa tài,
Mình đây mới chỉ là tay Thơ vườn.
Câu từ chữ nghĩa lươn khươn,
Lắm hôm phải thức “dọn vườn” cả đêm.
Lân la rồi cũng dần quen,
Người đời đã dạy: Gần đèn sáng ra.
Kết thân bè bạn gần xa,
Tập tành chữ nghĩa, đưa đà vài câu.
Thơ người quỉ khốc thần sầu,
Mình đây võ vẽ mấy câu thơ vườn.
Người ta tài tử Thơ Đường,
Mình đây chữ nghĩa gió sương quê nhà.
Thơ người toàn bướm với hoa,
Thơ mình chỉ thấy cây đa bến đò.
Người ta chén rượu cuộc cờ,
Mình đây người cứ lơ ngơ cả ngày.,
Say thì chưa hẳn là say,
Bí dăm ba chữ mặt mày ủ ê.
Thơ người ý tứ tràn trề,
Những là sỹ tử phu thê thị thành.
Thơ mình câu chữ vòng quanh,
Hết thôn xóm lại đồng xanh lúa vàng.
Họ tài họ xếp hàng ngang,
Mình tìm hàng dọc, cuối hàng mà đi,
Văn đàn là cái chi chi,
Người sao ta vậy, tội gì chẳng chơi.
Có hôm đêm đã khuya rồi,
Nằm ôm cái thẻ chết cười với thơ.
./.
Lê Hải Châu