Mình đang cố viết về một điều gì để diễn tả nỗi cô đơn
Những cảm xúc cứ gọt đẽo cho trơn tru nên không còn là mình nữa
Bật điện thoại trong đêm, mở radio qua tất cả những kênh lần tìm câu chuyện nhỏ
Kể vừa cuộc đời mình.
Đã đi qua những tháng năm dài với bóng tối lặng thinh
Câu chuyện cũ để nhớ quên giờ cũng chỉ là chuyện kể
Thi thoảng những đêm khuya có đôi lần lần tìm trong giấc ngủ
Như một thứ bản năng, một bài học thuộc lòng.
Kí ức của mình giờ như cánh đồng trơ cỏ với tháng năm
Câu chuyện về một ai đó của ngày xưa giờ được chọn làm phế phẩm
Yêu thương đã phủ rêu và mình chọn được quên, được vì mình mà từ bỏ
Cho nhẹ những tháng năm sẽ sống tiếp giữa đời.
Đã đi qua những ngày dài mà tình yêu giờ là một hạt mầm gieo giữa thớ đất hoang
Không thể thổi những dấu yêu mọc thành rừng và bám rễ
Yêu thương lấy một ai hay được ai đó yêu thương vẫn là một hành trình quá dài và gian khổ
Mà mình đã thôi mơ, đã thôi hết những kiên trì.
Có đôi lần mình về đứng bên đời mình như đứa trẻ mới biết đi
Chập chững những bàn chân mà mệt nhoài trong tiếng thở
Muốn chạy trốn khỏi những tháng năm do chính mình làm dang dở
Nhưng rồi vướng đời mình.
Mình đang cố viết về một điều gì trong những đêm trắng đợi bình minh
Về nỗi cô đơn đã ủ men mà mãi chẳng thể nào đong đầy trong tiếng thở?
Hay về bầy chim đã bay hoang trong giấc mơ tìm những miền đất hứa
Mà mình mãi chỉ đứng trơ mà nhìn ngóng những chân trời.
Có lẽ mình đang cố viết về một điều
Một điều gì để cuộc đời đọc rồi cười xòa mà không phải chơi vơi…
_ Cà Phê _