Hơn mười ngàn ngày đối diện với cô đơn
Vậy mà lòng vẫn buồn hơn khi mùa đông chuyển gió
Tình yêu với tôi như một tên khách trọ
Chẳng hẹn hò gì, cứ thế đến...rồi đi
Hơn mười ngàn ngày nhớ mãi buổi chia ly
Lạnh tê tái một vùng trời đổ vỡ
Gió tiếc không một cuộc tình dang dở
Gió không trả lời...
Lặng lẽ...bay xa!
Tôi gục đầu khe khẽ hát ngân nga
Gió trở lại mang một mùi hương cũ
Đau bấy nhiêu giường như còn chưa đủ
Nên gió mới vô tình...
Lồng lộng thổi chiều nay!
Tôi đưa tay hái vội lá trầu cay
Têm cánh phượng gửi một lời hẹn hứa
Tự an ủi mình thôi đừng buồn thêm nữa
Trăng sáng đêm nay...
Soi rọi lối tôi về...!
Hữu Duyên