Chúng mình là những đứa trẻ không thích chơi đùa với cô đơn
Nhưng ai cũng mang trong tim đầy những vết thương mà xòe mấy đôi bàn tay ra cũng không đếm xuể
Chúng mình là những người lớn luôn ngoan cố tin rằng trên thế gian này chẳng có điều gì không thể
Mà chưa phút giây nào nhận ra yêu thương là thứ chẳng dễ giữ gìn.
Chúng mình thà chọn xa nhau bằng cách lặng thinh
Thay vì cố gắng dựng xây lại niềm tin qua tháng năm đã trở nên cằn cỗi
Chúng mình cứ vô tư đày đọa trái tim nhau bằng những lời gian dối
Bởi ai cũng nghĩ rằng chỉ một đôi câu xin lỗi, là xong.
Chúng mình có rất nhiều lần muốn từ chối mà chẳng chịu nói “không”
Chỉ vì muốn người ta phải nhớ, phải mong, dù rằng mình trao tim cho kẻ khác
Chúng mình chưa bao giờ thừa nhận bản thân là kẻ độc ác
Dù ai cũng có đôi lần làm ai đó vỡ nát tim.
Chúng mình đều là những đứa trẻ vì cô đơn mà buộc phải lớn lên…
(NHỮNG TRÁI TIM ĐƯỢC NUÔI LỚN BẰNG NỖI CÔ ĐƠN - Vân Jenny)