MÙA THU TRỞ LẠI QUÊ NHÀ
Mùa Thu trở lại quê nhà,
Ngõ vàng Hoa Cúc với hoa Đồng Tiền.
Có em đứng đó làm duyên,
Cứ như bến đợi con thuyền nơi anh.
Đời tôi lên thác xuống ghềnh,
Ba chìm bảy nổi lênh đênh mịt mù.
Ra đi từ giữa Mùa Thu,
Xa quê, nào phải oán thù mà đi.
Ngây thơ em chẳng biết gì,
Chỉ lau nước mắt dấu đi nỗi buồn.
Lòng tôi như thể sóng cồn,
Mưu sinh đã tính thiệt hơn rạch ròi.
Rằng tôi phải xứng là tôi,
Không chi cũng phải ra người thành danh.
Ra đi tìm chốn thị thành,
Tôi còn có chị có anh đỡ đần.
Thế rồi trải mấy mùa Xuân,
Lúc thua lúc được, buôn gần bán xa.
Đêm mơ về lại quê nhà,
Bóng em nép dưới bờ hoa Cúc Quì.
Giật mình tính lúc ra đi,
Thời gian khỏa lấp những gì khát khao.
Tình quê như đợt sóng trào,
Ừ mai về lại, thỏa bao nỗi niềm.
Thương em, biết mấy thương em,
Mòn nơi bến đợi con thuyền, là tôi.
./.
Lê Hải Châu