BÚP SEN HỒNG
Tôi đi tìm búp sen hồng,
Thấy thuyền trên bến mà không thấy người.
“ Chào anh! Anh mới lại chơi ” ?
Giật mình tôi chỉ biết cười làm quen,
Ngập ngừng tôi mới bảo em,
Anh đi tìm ít nhụy sen uống trà.
Biết tìm mua ở đâu ta,
Rằng là…rồi lại hay là cạy em ?
Em cười chúm chím làm duyên,
Mời anh ngồi vững trên thuyền em đưa.
Nhẹ nhàng tay lái, lạ chưa,
Tôi như vừa tỉnh, lại vừa chiêm bao.
Tới nơi chọn phía cắm sào,
Lô nhô mặt nước biết bao búp hồng.
Tôi nhìn hồ nước mênh mông,
Hỏi câu ngớ ngẩn: “Sen hồng của ai”?
Nguýt tôi một cái thật dài:
-Của ai chuyện đó ngày mai còn tùy!
Sen hồng anh cứ nhận đi,
Chúng mình về bến kịp kỳ trăng lên.
Tôi như lạc xứ thần tiên,
Chiều buông chầm chậm, đất liền mờ xa.
Trước tôi là một rừng hoa,
Có em trong đó mời là vẹn nguyên.
./.
Lê Hải Châu