Đến lúc rồi...mình phải chia tay nhau
Sau bao ngày dày vò nhau ...đến thương đến tội
Em dang tay hứng vào mình bao nhiêu là thứ tội
Anh cứ nhẹ lòng , thanh sạch đi anh !
Bao nhiêu cũ mèm đổi lấy sợi xuân son
Phải vẽ bao nhiêu gân xanh mới thành hình chiếc lá
Bàn tay chìa ra chưa kịp đan vội vã
Có ngờ đâu chớp mắt đã tách rời ...
Anh đừng trách em nông cạn giếng khơi
Nửa cuộc đời cứ mơ hoang ôm ghiền anh đá núi
Quên rằng thần mặt trời thì ưa rong ruổi
Bỏng rát ngực trần
Em búi nhúi
Rát đau !!!
Gió ngồm ngoàm ...nhai rao ráu lách lau
Em ngửa mặt lên trời cao ,cấu cào mây trút xuống
Em điên cuồng hứng tay rồi thốc uống
Uống những đa đoan đến cạn ngón xuân gầy
Đi đi anh...phía ấy nắng phũ đầy
Tội tình gì anh ơi bên này toàn gió thốc
Tiếc mảnh trăng non lũ dế mèn ngồi ôm nhau mà khóc
Ông cuội già tiếc em mà liếc ngang liếc dọc
Anh tiếc gì không ,anh ơi ???
.......
Lũ ông tiếc em kìa có thèm lã lơi nữa đâu bên vòm hoa bưởi trắng
Ngày tiếc thương em buồn buông tắt nắng
Có tiếc em không .Sao biển dưng dậy sóng ?
Em tiếc em má hồng
Em tiếc em rát lòng
Em tiếc em còn son
Em tiếc em còn son ...
Còn anh ,Anh tiếc gì cho em... anh ơi ???
_Ngọc Nhu_