Anh biết không,chỉ một lần biền biệt xa
Là nhức nhối cả ngàn ngày nhung nhớ
Tình người hẹp quá em dường như ngạt thở
Chẳng thể yêu ai hơn...
Yêu thế đủ lắm rồi!
Anh biết không,chỉ một lần cách mặt thôi!
Cũng đủ khiến ta xa lòng mãi mãi
Khi mọi thứ đã đi quá xa thì không thể nào quay trở lại
Phức tạp lắm anh à...
Bởi kẻ trước-người sau!
Anh biết không,chỉ một lời tàn nhẫn với nhau
Thì mọi vun đắp,chắt chiu..kia không thể nào gìn giữ
Sụp đổ hết rồi!Bước chân em do dự...
Muốn chạy trốn chính mình khi chẳng thể bao dung!
Anh biết không,khi mà em đã mặc cho cảm xúc đi đến tận cùng
Thì mãi ngàn đời em không bao giờ ân hận
Sẽ thôi nhìn lại và cũng sẽ thôi vương vấn
Em đủ mạnh mẽ mà..
Để chấp nhận những tổn thương.
Anh có biết không,khi em đã buông tay và chọn một con đường
Thì em cũng đã dự liệu cho mình một tương lai bước dài trong cô độc
Dẫu quá khứ có nặng mang trên dặm trường ngược dốc
Là em chọn thế mà...
Em có trách anh đâu!
-Huan Tran-