NƯỚC MẮT MIỀN TRUNG
Những ngày mưa bão đã qua,
Trời xanh trở lại, nắng nhòa bóng cây.
Mẹ tôi vóc dáng hao gầy,
Thẫn thờ nhìn ruộng, nhìn cây, nhìn trời.
Mất thì cũng đã mất rồi,
Lại thêm bùn đất cuốn trôi ngập nhà.
Trăm nghìn cay đắng, xót xa,
Tám mươi tuổi vẫn thân già chẳng yên.
Cũng may lên được chiếc thuyền,
Cũng may hàng xóm kề bên đỡ dần.
Thóc nhà còn được vài cân,
Nửa lo chống đói, nửa phần vụ sau.
Tai trời, chẳng đánh mà đau,
Cắn ranh làm lại rau màu vụ đông.
./.
Le Hải Châu