Sài Gòn trăm nghìn ngả làm thế nào không lạc?
Dẫu là rẽ đường nào cũng về chốn cũ thôi
Nhưng đâu ai dạy tôi xoay xở giữa đơn côi
Rẽ lối nào cũng vậy, một mình lang thang bước
Sài Gòn dài rộng kia tôi chỉ mong,chỉ ước
“Lạc chỗ nào? Đứng yên đấy,anh tới ngay !”
Mơ mộng giữa đời, tự cười mình thơ ngây
Bơ vơ nắm bàn tay, bước chân gầy trong gió .
Sài Gòn chen chúc những con đường nho nhỏ
Xe lấn người, người vội lấn lại xe
Tôi lạc mất rồi , dưới nắng chói chang hè
Có ai không ?
Cho tôi mượn một bàn tay chở che
Cho tôi mượn một bờ vai để vỗ về say giấc.
Tôi lạc giữa Sài Gòn trong nỗi niềm rất thật
Vị mưa giăng đầu mùa hăng hắt cả đường đi
Ừ thì,
bao năm trôi qua vốn là kẻ cô đơn lạ kì
Dẫu là có bao người xung quanh
Vẫn tự lay bước chân, trung thành với đường về lầm lũi.
Tôi hôm nay lạc giữa Sài Gòn lần cuối .
(LẠC GIỮA SÀI GÒN - Tiểu Thơ)