BẾN MƠ
Em neo bến đợi con thuyền,
Chữ Tình dứt bỏ, chữ Duyên ôm hờ.
Bến đò xưa gọi Bến Mơ,
Người đi xa lắc bao giờ về thăm.
Ngày xưa dệt lụa chăn tằm,
Gặp người lữ khách xa xăm ghé vào.
Hẹn hò kẻ gửi người trao,
Ngượng ngùng em cởi yếm đào làm tin.
Thế rồi lúc thủy triều lên,
Bạn tình em bước xuống thuyền rời xa.
Chao ôi nước mắt nhạt nhòa,
Trời Tây bóng Nguyệt đã ra gác rèm.
Ngoài kia giờ chỉ là đêm,
Lập lòe đôi chút ánh đèn thuyền câu.
Người sang nước Sở nước Tàu,
Để ta ngồi hóa thành Ngâu đợi chờ.
Đêm nay trăng sáng Bến Mơ,
Có người con gái ngồi chờ tình xưa.
./.
Lê Hải Châu