Bước chửng, bước chửng...chựng,
Đường xưa, lối cũ...buồn.
Sân tuyết rơi đầy ngõ.
Lạnh giá băng đêm tàn.
Tình say, hay ta sai...
Lặng dư ngôn sầu thẫm.
Tình ta mãi lặng thầm.
Ta thật yêu em...
hay chỉ mãi vương sầu ký ức ?
Tiếc rụi, cay sầu, khóe mắt bờ mi.
Lững thững, lừng thừng...
Tìm hoang sơ, bờ bến.
ẩn hiện thỏang thoắt, vệt quen mù mờ.
Tình vô ngôn, nắn níu...nắn níu...
...hồn hoang dại khờ.
Người viết: Nguyễn Đạt Khánh