EM ĐÃ ĐI RỒI
Những toan lấy gió buộc mây,
Lấy mưa buộc nắng, lấy ngày buộc đêm.
Lấy buồn buộc những nỗi niềm,
Đắng cay tủi nhục, hờn ghen thất tình.
Em ơi duyên phận chúng mình,
Tự dưng sinh sự, sự sinh nhỡ nhàng.
Giận vì có kẻ chen ngang,
Buồn vì em đã quẳng vàng xuống sông.
Cái hôm em bước theo chồng,
Miệng cười hớn hở lòng không gợn buồn.
Tôi ra đứng ở đầu thôn,
Cắn răng quên những nỗi buồn vu vơ.
Biết thua- tôi đã hạ cờ,
Tiễn em - nợ một vần thơ hẹn rồi.
Thơ về phận hẩm duyên ôi,
Bởi ta nghèo khó, nên người bỏ ta.
Pháo mừng còn rải đầy hoa,
Áo xiêm xúng xính, thế là em đi.
./.
Lê Hải Châu